Hội kiến pháp môn 3 Đức Kim Mẫu

x

     
   

HƯỚNG NỘI TẦM ĐƠN

(Đức Diêu Trì Kim Mẫu ban truyền)

 

                             DIÊU cung Mẹ ngự điểm ân lành,

                             TRÌ chí soi ngời điển huệ thanh.

                             KIM bản huyền cơ minh chánh đạo,

                             MẪU ân cao cả rạng tâm danh.

*

*    *

                                      Lời son điểm chuyển huyền cơ,

                             Cho trong tất cả thời giờ hôm nay.

*

*    *

                             Từng bước tiến hoằng khai chơn lý,

                             Được lập nền quyền quý tinh chuyên;

                                      Tâm như soi rạng nguơn điền,

                   Con đường qui nhứt Khôn Kiền giao phân.

                             Làm sao được tinh thần trọn vẹn,

                             Bước đường đi hứa hẹn nhau cùng;

                                      Tu hành thể hiện thủy chung,

                   Làm sao đại chí, đại hùng giao ân.

                             Đó là chỗ tinh thần  hướng thiện,

                             Đó là đường thực tiển công dày;

                                      Diêu cung Mẹ điểm hoằng khai,

                   Cho chung tất cả trong ngày quy linh.

                             Làm sao được trọn tình hướng tiến,

                             Phải biết mình thực hiện những gì;

                                      Con đường cơ bản khắc ghi,

                   Vào trong tâm ý gọi thì cơ duyên.

                             Chọn cho mình hiển nhiên đầy đủ,

                             Phải biết mình nghĩa vụ từ xưa;

                                      Hôm nay từng bước đạo thừa,

                   Con đường chánh lý rước đưa nhau về.

                             Con nhớ chăng lời thề khi trước,

                             Mà ngày nay làm được những gì?

                                      Con đường sự nghiệp trần ni,

                   Cuống trôi tư tưởng quên thì căn cơ.

                             Rồi trãi bao ngày giờ xoay chuyển,

                             Chuyển cho từng hóa hiện nhân thân;

                                      Khi thì mang ở kiếp trần,

                   Bao nhiêu vay trả thế nhân buộc ràng.

                             Làm vùi lấp Tiên phàm hai lẽ,

                             Mất những gì san sẻ duyên xưa!

                                      Ngày nay cơ cuộc siêu thừa;

                   Rọi đường duyên phẩm rước đưa nhau cùng.

                             Phải biết mình từng vùng, từng phẩm,

                             Phải hiểu mình soi đậm chính mình;

                                      Làm sao như thể bản in;

                   Làm sao cơ cuộc siêu linh nhiếp hòa.

                             Dù lắm phải gọi là sự việc,

                             Cũng biết mình sự thiệt thế nào;

                                      Tu thì từ thấp lên cao;

                   Thấp cao rồi cũng đi vào việc chung.

                             Bởi việc chung nấu nung tư tưởng,

                             Đó chính là soi hướng giác minh;

                                      Làm sao cho rạng thâm tình,

                   Làm sao thấy được chính mình việc tu.

                             Tu thì phải công phu, công quả,

                             Công quả là vàng đá sánh so;

                                      Làm sao phương tiện lần dò,

                   Trên đường sứ mạng liệu lo mọi điều.

                             Còn những việc mầu siêu hơn nữa,

                             Phải biết mình, phải hứa việc làm;

                                      Con đường sứ mạng kỳ tam,

                   Vận hành trách nhiệm huy hoàng cho nhau.

                             Ai củng có lược thau vàng đá,

                             Ai cũng đều có cả pháp nguyên;

                                      Cũng đều có luật chơn truyền,

                   Cũng đều có lý vận thiền châu thân.

                             Ai cũng có tinh thần hiến đạo,

                             Cũng có phần hoài bảo vô vi;

                                      Có phần điển Mẹ Diêu Trì,

                   Ngự trong tâm khảm năng tri thực hành.

                             Nhưng tùy theo duyên lành, sứ mạng,

                             Tùy theo phần cơ bản qui nguyên;

                                      Làm sao cho rạng chơn truyền,

                   Làm sao để được Khôn Kiền giao phân.

                             Ai cũng có lý chơn cơ bản,

                             Cơ bản là Thiên Nhãn nơi tâm,

                                      Mỗi người đều đạt duyên phàm,

                   Mỗi người đều đạt qui tam hiệp đồng.

                             Vì lý do từ trong là chánh,

                             Trong chính là phẩm hạnh tự nhiên;

                                      Trong là cơ bản nguơn điền,

                   Tâm là ý nghĩa tự thiền bản thân.

                             Rồi mọi việc sáng ngần hơn nữa,

                             Hãy nhanh lên, hãy hứa tiến tu,

                                      Công trình, công quả, công phu,

                   Đường đi càng khó mặc dù hiện đang.

                             Nhưng tất cả việc làm gian khó,

                             Cũng chính mình làm tỏ lối đường;

                                      Cho mình hạnh hưởng Thuần Dương,

                   Cho mình đạt phẩm diệu thường ngày sau.

                             Đừng ngần ngại điều nào hơn nữa,

                             Hãy tiến nhanh, hãy hứa bền lòng;

                                      Làm sao cho vẹn kỳ công,

                   Bởi mình đã có lục thông đủ đầy.

                             Nhưng sáng tỏ như vầy cao quí,

                             Hay mơ màng cũng chỉ tự mình;

                                      Nơi mình rèn luyện đức tin,

                   Nơi mình cũng lại bất bình xảy ra.

                             Đời có chỗ tinh ba lừa lọc,

                             Thì Đạo là bài học chánh thiền,

                                      Thiền tâm cho được cao nhiên,

                   Rạng ngời cơ cuộc quần tiên đại đồng.

                             Nếu như ai bên trong lại thiếu,

                             Phương tiện làm vi diệu vị ngôi,

                                      Thì đâu sống ở cõi đời,

                   Thì đâu còn gọi con người trần gian.

                             Còn sự sống còn mang tam bửu,

                             Hơi thở còn, còn  tựu khí thần;

                                      Nhưng mà phải biết lượng cân,

                   Thì là kết tựu tinh thần mới tinh.

                             Rồi đem lý huyền linh cao cả,

                             Bán rẻ cho đời, hạ giá nhiều;

                                      Để rồi biến pháp cao siêu,

                   Để thành những vị tà yêu thế phàm.

                             Đó là tại mình cam số phận,

                             Đó là mình không tận lực mình;

                                      Không làm cho được tấn tinh,

                   Không làm cho được quy linh bổn thiền.

                             Ai cũng có bí truyền đơn pháp,

                             Có Tàng Thơ soi các nẽo đường;

                                      Đường nào hơn lý Âm Dương,

                   Đơn thơ chiếu triệu con đường do tâm.

                             Tàng thơ đó tri âm căn bản,

                             Cũng chính là làm rạng đơn điền;

                                      Con đường giác huệ cao nhiên,

                   Ứng trong tư tưởng ý thiền đại  công.

                             Biết rằng sự gieo trồng hạt pháp,

                             Để cùng nhau soi các nẽo đường;

                                      Làm sao cho được Thuần Dương,

                   Làm sao cho được kỷ cương vận hành.

                             Rồi bao việc tâm thành tuyệt quý,

                             Rồi làm tròn ý chí cơ quy;

                                      Đâu là ý nghĩa tôn ti,

                   Trong phần trách nhiệm khắc ghi đạo huỳnh.

          Trong thời gian vận hành pháp đạo, tất cả các con nguyên căn linh vị, các con là nhân hiền tài đức thì các con có nhiệm vụ phải tìm thấy cái nhân hiền tài đức đó ở chính mình. Qua những công việc vận hành để tiến tu, gìn đạo, thì biết rằng đây là con đường thử thách để làm tròn sứ mạng thiên ân, tạo dựng cho mình một bổn duyên làm rạng danh cơ cuộc.

                                                      

          Tất cà những sự việc được đưa ra trên đây là ý nghĩa để gương mẫu trong cơ cuộc, cơ cuộc đó là làm thế nào sự vận hành của một thời nhiệm đạt được những ý nghĩa vô cùng cao diệu và tấm gương đó luôn để lại cho đời, tấm gương đó là những gì cao cả bên nam tài, và cao cả ở nữ sĩ, trách nhiệm nữ sĩ cần phải thể hiện một tấm gương mà những lời thúc gọi vô vi, cũng đã trãi qua nhiều sự thấy, biết, tìm hiểu để nhận định kỳ công, kỳ công đó sẽ được hồng ân cao cả về Cung về Duyên, về Phẩm. Ai là người thấu rõ điều đó tất nhiên đã có cái Cung phẩm của mình thật rõ ràng, nên phải làm thế nào để đạt được mức độ diệu thường. Bửu Liểu Hương chính là tinh thần cao cả của Huỳnh Thị Liểu từ đây cố gắng để làm gương mẫu cho nữ phái trên tinh thần hành đạo cơ đạo Tân Chiếu Minh.

                             Bằng tất cả niềm tin tuyệt quý,

                             Bằng tấm lòng suy nghỉ hiện ra;

                                      Bao nhiêu  công cuộc đạo nhà,

                   Bao nhiêu sự việc tìm ra mọi phần.

                             Hởi các con dương trần gìn đạo,

                             Biết việc làm cơ tạo viên thông;

                                      Bao nhiêu ý tứ  nằm trong,

                   Giờ đây thấy rõ Đại đồng là đâu.

                             Đời có chỗ sông sâu dò nghiệm,

                             Thì đạo mầu hãy luyện song mâu;

                                      Song mâu để hiểu Cung đầu,

                   Song mâu để biết tóm thâu bí truyền.

                             Tháng ngày qua luật thiền định chuyển,

                             Công cuộc làm thực tiển vô cùng;

                                      Con đường sứ mạng viên dung,

                   Cho người hành đạo tập trung bí truyền.

                             Dạy tư tưởng gắn liền tâm pháp,

                             Dạy cho mình biết ráp cơ duyên;

                                      Đó là cơ nhiệm chơn truyền,

                   Đó là sự việc hống diên trong mình.

                             Không cần phải cái nhìn xa thẳm,

                             Hay tìm nơi gói gắm thế nào;

                                      Cũng không phải ờ thấp cao,

                   Mà tìm nơi điểm tay trao thọ hành.

                             Đã từ lâu luật dành đầy đủ,

                             Nhưng hỏi rằng kết tụ được gì?

                                      Con đường sứ mạng phục quy,

                   Vận hành điệp chỉ tôn ti thọ truyền.

                             Lý vàng son Khôn Kiền là chánh,

                             Luật chỉ truyền giữ hạnh mới mầu.

                                      Đó là cơ cuộc quy thâu,

                   Cho người biết được lý mầu viên thông.

                             Lời vàng son soi trong tư tưởng,

                             Để biết rằng mường tượng viên dung;

                                      Làm sao cho được trùng phùng,

                   Làm sao cho được cửu cung để làm.

          Tinh thần Cửu cung Đài báu cũng ở nơi bản thân mình để tự nghiệm tầm, để hoằng dương chánh pháp. tất cả những điều gọi là pháp đạo, là phương tiện để vận hành, là thiền định, đó là chủ yếu của người tu. Mục đích của người tu là  trở về ngôi xưa vị cũ, không còn ảnh hưởng luân hồi trần gian, lẫn quẩn với kiếp trần đời phải mang tứ đại giả nầy, chứ không phải mục đích người tu là để làm những công việc tiến bộ tiến hóa hơn kiếp nầy nhưng mà còn luân hồi ở kiếp khác, vì như vậy là không phải đi đến chỗ giải thoát rốt ráo tận cùng. Cho nên muốn đạt đến cái điểm không còn luân  hồi nữa thì nhứt định phải kết Tam bửu tựu Ngũ hành tạo thành Kim thân Thánh thể. Đó là luyện đạo Kim thân để trở về ngôi xưa vị cũ.

          Những gì ở trần gian tạm mượn gọi là xác phàm thì tất nhiên phải ảnh hưởng những gì là nắng mưa giông bão của cuộc đời làm cho sự nhồi dập đau khổ, bi thảm, nó làm cho tất cả những cái điều phiền muộn do bởi vay mượn kia để được sống, để được làm công việc với đời, nhưng phải biết mục đích là căn cơ, là ngôi vị thì việc tạm nượn mới có ý nghĩa.

          Cho nên phải cố chuyên tâm trì chí gìn đạo để đạt được cái bổn vị cao cả của mình, mà ngày xưa đã trài qua biết bao nhiêu sự luân hồi và hôm nay  là cái thời kỳ cuối cùng thì mỗi mỗi  đều phải nhìn lại cái bổn vị của mình, căn cơ của mình, sứ mạng của mình cũng như hồng ân cao cả mà giờ đây từ ân Kim Mẫu, Mẹ đã điểm riêng cho con Nguyễn Kim Phượngcon hãy cố gắng để đạt được những ý nghĩa nầy. Bửu Phượng Hương chính là hồng ân cao cả cho con đó.

         

                             Từng bước đi rõ ràng tuyệt quý,

                             Ở trong phần suy nghỉ từng nơi

                                      Thấy trong  ý nghĩa tuyệt vời

                   Biết mình, biết đạo, biết trời nơi ta.

                             Đạo thì phải giác tha, hòa ái,

                             Nghiệm từng phần, triêm trãi từng khuôn;

                                      Làm sao cho được vẹn tròn,

                   Bước đường đạo đức vun bòn quả công.

                             Đạo đã có khi lòng khởi mở,

                             Pháp đã còn khi ở tập trung;

                                      Tập trung do chí đại hùng,

                   Tập trung do biết nấu nung vận hành.

                             Đời có chỗ lược thanh danh lợi

                             Thì đạo là nhân ngởi lý thiền;

                                      Lý thiền để hiệp bổn nguyên,

                   Lý thiền để vận chánh thiền chủ ông.

                             Đây là lý đại đồng tuyệt quí,

                             Để mỗi đều suy nghỉ tìm ra;

                                      Đâu là cơ cuộc chương tòa,

                   Định phân phẩm vị cao xa muôn phần.

                             Từng bước đi hồng ân soi sáng,

                             Bước diệu huyền làm rạng duyên cơ;

                                      Ngày nay thấu rõ bến bờ,

                   Con đường sứ mạng phụng thờ Tiên Ông.

                             Tìm cho được gieo trồng đúng giống,

                             Giống pháp mầu linh động vô cùng;

                                      Nếu không biết luật nấu nung,

                   Dầu cho đơn phẩm trùng trùng như không.

                             Bởi luật chuyển từ trong mà có,

                             Đã có nhiều lại bỏ trôi qua;

                                      Đi tìm cái chuyện ngoài ra,

                   Đi tìm những việc gọi là phí công.

                             Đâu phải nghiệm đại đồng hiệp nhứt,

                             Ở bên ngoài mà thức được đời;

                                      Muốn cho đời nghiệm lý trời,

                   Mỗi người phải biết ở nơi chính mình.

                             Đời có chỗ lòng tin hòa hiệp,

                             Thì đạo cần bước kịp nhanh hơn;

                                      Đó là hai chữ phục hườn,

                   Huờn đơn, đạt phẩm lý chơn cung thiền.

                             Lời Mẹ dạy diệu huyền tuyệt quý,

                             Mỗi mỗi con suy nghỉ tìm ra;

                                      Ai mà chẳng có chương tòa,

                   Ai mà chẳng có cao xa diệu mầu.

                             Đừng phí đi biết bao công sức,

                             Đã trãi qua bao lúc cuộc đời;

                                      Cuối cùng xem lại tấc hơi,

                   Mõi mòn mà chẳng được thời bao nhiêu.

                             Cộng cái nghiệp trăm điều vạn thứ,

                             Cộng phẩm nguyên từ ngữ không tròn,

                                      Làm sao có phẩm đây con,

                   Làm sao đạt được vuông tròn Càn Khôn.

                             Từ ngày con nhập môn vào đạo,

                             Con biết mình lãnh giáo những gì;

                                      Khởi nguồn con học Trí tri,

                   Rồi thêm Thành ý lại thì Chánh tâm.

                             Nhưng con lại gieo mầm tâm tục,

                             Gieo phận đời trong đục khó minh;

                                      Làm sao thấy được chính mình,

                   Pháp là cơ bản thâm tình nghe con.

                             Tìm được pháp thì còn tất cả,

                             Mất pháp rồi tan rả linh đơn;

                                      Kim thân chẳng được phục huờn,

                   Mãn đời thì lại chập chờn vô minh.

                             Nếu không được thâm tình ngôi phẩm,

                             Thì còn trong say đấm luân hồi;

                                      Trả vay, luân chuyển ôi thôi,

                   Mất rồi căn bản, mất rồi vị lai.

                             Nay Mẹ dạy trong ngày Hội kiến,

                             Pháp môn  là thực hiện con hành

                                      Mỗi con đều có tâm thành,

                   Đừng cho tâm động pháp hành mới cao.

                             Đừng để cho việc nào sai trái,

                             Giữ tâm mình, giữ mãi nghe con;

                                      Làm sao cho được vuông tròn,

                   Vuông thời phải biết điểm tròn  tâm như.

          Tượng trưng sự vuông tròn là tượng trưng trời đất, là ý nghĩa của hình dung thế pháp, là niềm tin của sứ mạng giả chơn. Khi hiệp định được chơn giả là các con qui nguyên được cái chỗ vận hành pháp đạo nơi cơ thân của mình. Tìm được đạo, nghiệm được pháp chính là các con phải tự soi lấy chính mình để mà dung thông, đạt ngộ những gì mà mình đang có được đầy đủ trong cơ thể nầy, mà không phải các con phải tìm nghiệm những gì  khác hơn ngoài cơ thân nầy. Vậy các con phải tự tìm để thấy được pháp đạo, vì pháp đạo chính là con đường để các con trở về ngôi xưa vị cũ.

          Bao nhiêu sự việc trên đời để tạo cho con được phần tiến hóa, người thì tiến hóa từ cõi đời nầy sang cõi đời khác, như giàu sang hơn, trí huệ hơn và tất cả việc thành tựu danh lợi bạc tiền có cao hơn nhưng trong sự việc đó cũng chính là luân hồi, là nhân quả, là nghiệp lực, khi nào các con không còn luân hồi tức là không còn mang cái thể phàm nầy trong cuộc vay trả nữa, mà phải được mang cái thể bằng vô vi, thể vô vi chính là Kim thân, Kim thân đó không phải do đất nước gió lửa tạo thành mà nó là Tam bửu kết tựu.

          Trên bước đường vận hành sứ mạng các con còn phải làm thế nào để thấy được huyền diệu chơn như. Trên đây chính là ý nghĩa Mẹ muốn trao lại bằng tất cả niềm tin cho các con Nữ Phái cơ đạo Tân Chiếu Minh, các con phải cố gắng từ đây để tinh thần hành đạo Tân Chiếu Minh luôn vững một niềm tin. Niềm tin trên bước hoằng khai, làm sao cho được mãi hoài thiên thu.

          Con hiền Nguyễn Văn Đực, tinh thần của con rất là cao quí, sứ mạng của con rất cao cả, nhưng con đã trãi qua cái cuộc đời nghiệp lực đầy dẫy thật là khổ đau, làm cho che lấp những bổn duyên thiền, từ đây hãy trở về với bổn chánh thiền để lập được những kỳ công xứng đáng được đáp lại nguyện vọng ước mơ cũng như tinh thần tin tưởng của cơ đạo Tân Chiếu Minh, Hãy khắc ghi vào lòng những niềm  tin, những sứ mạng mà mình đã có, đó là ý nghĩa mà con cần phải cố gắng để thực hiện bổn thiền, cũng là một con đường để làm trách nhiệm cao cả, Thiên nhiên Hoàng chính là hồng ân Mẹ điểm cho con đó.

                             Rồi ý nghĩa thúc thu hành nhiệm,

                             Vận hành trong kiểm điểm tự truyền;

                                      Làm sao khơi rạng khuôn viên,

                   Làm sao biết được bí truyền cao siêu.

                             Ai cũng có ít nhiều hiểu rõ,

                             Được nơi mình đã tỏ trước sau;

                                      Để không còn nghiệm việc nào,

                   Quẩn quanh làm mất tiến mau của mình.

                             Tuy biết mình trong tình chơn đạo,

                             Đủ mọi phần để tạo cho mình;

                                      Nhưng đời phải biết tự tin,

                   Để làm phương tiện, để mình nhanh hơn.

                             Đời có chỗ công ơn lừa lọc,

                             Cũng chính là bài học cho mình;

                                      Tự mình có được lòng tin,

                   Mới hay đời rất chí tình cho ta.

                             Đời là chỗ tinh hoa lý luật,

                             Đạo chung chung đánh thức mà thôi;

                                      Nhưng đời thì lại vun bồi,

                   Cho người biết được việc thời đỏ đen.

                             Hay xanh trắng cày then vun tưới,

                             Hay việc làm tư lự can qua;

                                       Đời là ý nghĩa sâu xa,

                   Để tìm thấy được đạo là tập trung.

                             Đời phương tiện nấu nung hành đạo

                             Đời là điều rèn tạo cơ duyên;

                                      Ngày nay thấy được bổn thiền,

                   Tức là thấy được bổn duyên của đời.

                             Biết đời cũng việc thời tuyệt qúy,

                             Thì không nên suy nghỉ khác hơn;

                                      Đạo là đường hướng lý chơn,

                   Đời là cơ bản phục huờn tự do.

                             Ngày nay có sánh so suy nghiệm,

                             Cũng chính là khởi điểm từ đời;

                                      Đời nào cũng luật xa khơi,

                   Nhưng mà cơ bản đạo thời bên trong.

                             Không có đời thì không có đạo,

                             Không có đời ai bảo cho mình;

                                      Lấy chi làm chỗ nghĩa tình,

                   Lấy chi làm được âm thinh mọi phần.

                             Đời sắc tướng nên cần sắc tứơng,

                             Đời âm thinh nên mượn âm thinh;

                                      Nhưng mà đời vẫn vô tình,

                   Chớ không có phải trung thành cho ta.

                             Khi còn mượn đời là ta đó,

                             Khi trả rồi chẳng có hậu duyên;

                                      Đời là như thế bất truyền,

                   Cho nên tạm mượn giả duyên là đời.

                             Đời biết mượn tuyệt vời một lúc,

                             Nhưng không nên un đúc, bất bình;

                                      Mà nên lấy đó làm tin,

                   Để làm phương tiện cho mình, cho chung.

                             Mượn danh lợi để làm việc đạo,

                             Mượn vật tài để tạo quả công,

                                      Mượn điều cơ cuộc khai thông,

                   Để làm thấu rõ từ trong ý thiền.

                             Đời có chỗ diệu huyền gắn kết,

                             Thì phải cần hiểu hết sự đời;

                                      Làm sao công cuộc sáng ngời,

                   Bến bờ hoài bảo tuyệt vời tâm minh.

                             Ngày tháng qua trong tình đạo học,

                             Cũng nhờ đời lừa lọc, sảy sàng;

                                      Làm cho tư tưởng tin đoan,

                   Làm cho cơ cuộc luận bàn thêm tinh.

                             Đời cũng có cái nhìn đời chuyển,

                             Đạo cũng cần thực tiển như đây;

                                      Nếu không mượn cách trình bày,

                   Làm sao con  trẻ hiểu ngay Mẹ truyền.

          Đời là chỗ tinh thần được khơi gợi, được thể hiện ở trong mỗi con hiền. Hãy mượn cái phương tiện của đời để mà tập trung vào việc đạo lý.

                             Trong  cơ cuộc cao nhiên qui nhứt,

                             các con ơi! ý thức cho nhanh;

                                      Làm sao cho được hoàn thành,

                   Làm sao cho được vận hành thêm cao.

          Có biết bao công việc để vận chuyển nên cần mượn cái phương tiện của cuộc đời, nhưng nếu các con lại quên đi đó chỉ là việc phụ để mà trợ duyên trên con đường tu học pháp đạo, vì pháp đạo mới đưa con về ngôi xưa vị cũ, mới tạo thành cái bổn vị thật sự của mình, mà các con phải nhớ rằng đời là phương tiện danh lợi, vật chất, tiền tài, tất cả đều là phương tiện, mượn vật chất nhưng không vì vật chất, mượn tiền tài nhưng không vì tiền tài. Không vì, tức là không nặng, không chấp, mà hãy mượn trong cách tự nhiên để được chuyển trong công việc mà ý nguyện, tâm thành cùa chính mình đang có một hướng tiến về pháp đạo, một hướng tiến về con đường giải thoát, sự rốt ráo của người tu. Hôm nay Bửu Liên Thu  cũng vừa hoàn thành một khóa tịnh đặc biệt, là được hồng ân trong thời gian đạt được đại tịnh ở đoạn giữa là Mẹ đã điểm Nhứt nguyên, khi hoàn thành là Nhị nguyên, cộng với bài học Nguyên Lý mà con đã đạt được trong thời gian tịnh là Tam nguyên, Vậy hãy thọ phẩm vào ngày Trung Thu và cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình để làm gương cho cơ chuyển Đạo Huỳnh, làm gương sáng cho con đường Nữ Đạo, tinh thần đó là một tinh thần cao cả. Cũng trong thời gian nầy đặc biệt là được vận chuyển làm thế nào để trong gia đình con được soi sáng từ trong ra ngoài, tức là một cuộc thanh lọc cơ thể để xứng đáng là một người của pháp đạo, xứng đáng là người của cơ vận chuyển mới,

                             Rồi còn phải tay trao ấn nhiệm,

                             Còn việc làm thực tiển hơn nhiều;

                                      Đạo là ý nghĩa mầu siêu,

                   Cho con đường pháp, cho nhiều hướng duyên.

                             Ai cũng có lý thiền đầy đủ,

                             Thì còn gì để tụ khác hơn;

                                      Làm sao đạt được nguồn cơn,

                   Làm sao đạt được lý chơn nơi mình.

                             Muốn đạt được hiệp tình huynh đệ,

                             Phải hòa trong tập thể, duyên chung,

                                      Làm sao cho được trùng phùng,

                   Làm sao cho được nấu nung tinh thần.

                             Đừng phân rẻ cơ thân ta nữa,

                             Đừng tách rời lời hứa với nhau;

                                      Đừng nên phân thấp phân cao,

                   Đừng nê n sai chạy điều nào cơ duyên.

                             Các con phải hòa nguyên là gốc,

                             Các con cần bài học đổi trao;

                                      Điều nào cho đến điều nào,

                   Cũng cần có sự đổi trao mới thành.

                             Nếu mỗi con tự hành, tự nghiệm,

                             Thì lấy ai để kiểm cho mình;

                                      Cho nên đạo phải có tình,

                   Tình là bạn đạo thông linh nhiếp hòa.

                             Tình là chỗ tinh hoa kết hợp,

                             Tình là hòa những khớp duyên cơ;

                                      Không nên gieo bản duyên chờ,

                   Mà không đúng chỗ hửng hờ lắm con.

                             Tu thì phải chìu lòn, hòa ái,

                             Định tâm thiền còn ngại chi hòa;

                                      Hòa trong ý nghĩa tinh hoa,

                   Chữ hòa thể  hiện cao xa lắm thời.

                             Tu thì phải tuyệt vời nhẫn nhục,

                             Thiền thì đâu nung đúc khác thiền;

                                      Còn chi hơn chữ hóng diên,

                   Còn chi hơn  chỗ bí truyền tự nung.

                             Các con biết tập trung chơn lý,

                             Biết làm điều tuyệt quý ở mình;

                                      Tự con có được lòng tin,

                   Vì con có được thỉnh trình hư vô.

                             Còn những việt trương phô cao cả,

                             Dầu tận cùng cao hạ mênh mông;

                                      Nhưng mà tư tưởng chưa thông,

                   Chưa hòa hiệp nhứt đại đồng chưa minh.

                             Trước thì để đề tên khai hội,

                             Hội bổn tâm và hội chánh truyền;

                                      Đạo là kết hợp bổn nguyên,

                   Bổn nguyên không phải ở riêng nơi mình.

                             Mà bổn nguyên trong tình huynh đệ,

                             Bổn nguyên trong cụ thể hòa nguyên,

                                      Bổn nguyên là của bí truyền,

                   Lý nguyên cơ phẩm cao nhiên vô cùng.

                             Lời châu ngọc nấu nung hơn nữa,

                             Các con ơi! phải hứa hòa tình;

                                      Làm sao cho được qui linh,

                   Làm sao thấy được ở mình mỗi nơi.

                             Không thấy được tuyệt vời như thế,

                             Thì làm sao cụ thể chính mình;

                                      Tự mình có được lòng tin,

                   Tự mình thấy được ở mình mỗi nơi.

                             Nơi nào cũng tuyệt vời tâm nội,

                             Tâm nội thời rửa gội tâm mình;

                                      Nhưng mà tuy ở chính mình,

                   Nhưng mà có cả trong tình mỗi nơi.

                             Rồi còn phải tuyệt vời hơn nữa,

                             Thì các con phải hứa một điều;

                                      Dẫu rằng hòa ái thương yêu;

                   Nhưng mà phải biết dắt dìu đúng nơi.

                             Nơi địa linh đất trời khai dựng,

                             Nơi Thánh Thần làm chuẩn tiên phuông;

                                      Nơi mà cơ cuộc soi nguồn,

                   Nơi mà đường lối kỷ cương lập nền.

                             Vậy nấc thang tiến lên pháp đạo,

                             Phải làm sao hoằng giáo, phổ duyên;

                                      Làm sao kết hợp Chơn truyền,

                   Làm sao đạt được diệu huyền tâm minh.

*

*    *

                             Hồng ân soi rạng thâm tình,

                   Siêu thiên soi sáng màu huỳnh trung ương.

 

Thăng./...

 

 

 
     
Home Thư viện 1 Hội kiến pháp môn 3 Đức Kim Mẫu