THIÊN THƠ

 

   

THIÊN THƠ

ĐỨC THƯỢNG ĐẾ

Giữa lúc chúng sanh đang hồi ly tán, trong thời kỳ Siêu Việt, Phật, Tiên, Thánh, Thần không thể ngồi yên nơi cảnh thanh nhàn mà nhìn xuống đám dân lương đang hụp bơi giữa dòng bể khổ, nên thả xuống muôn chiếc Thuyền Đạo mà cứu vớt dân mê, kíp trở về bờ giác.

“Trời Âu nguồn Siêu Việt, đất Á cội Siêu Nhiên.”

       Nước Việt Nam sẽ có Đức Phật Vương Di Lạc hạ trần để dắt dìu linh tử trở về ngôi xưa vị cũ.

          Đó là những yếu lý cao siêu mà Tôn Sư là Vạn Thế Sư Biểu đã về đây Cơ Tân Dân Đàn hôm nay để báo tin có Đức Đại Từ Phụ chiếu ngự điển lành chỉ giáo. Vậy các đại căn duyên giác và trong hàng môn đồ đồng chiêm ngưỡng tiếp lệnh. Thầy hộ giá.    Triều nghinh.

                                                                                                                Thăng.

                            Tiếp điển:

Đại từ phụ Càn Khôn Chủ Tể,

Hóa điển lành tiếp thể Siêu Thiên;

Tân Dân Thầy điểm bí truyền,

Mỗi con tọa thính cao nhiên điểm bài.

Thầy nhìn con lòng Thầy sung sướng,

Do tâm hồn thẳng hướng con lên;

Lòng con vẫn ở cõi trên,

Con ơi! Quyết chí làm nên diệu huyền.

Thương tất cả căn nguyên con đó,

Bị nhiểm trần nghiệp nọ lộn quanh;

Lộn quanh con mãi đua tranh,

Nhọc nhằn số kiếp để thành chi đây?

Đạo Thầy đã hoằng khai chuyển biến,

Thầy ban ra cơ chuyển nguyên nhân;

Thầy gom cho đủ thành phần,

Từ đây sắp tới trăm lần khảo thi.

Tu cần biết tôn ti đại sự,

Tu học cần cho đủ đường duyên,

Nhìn xem Bát Nhã con thuyền,

Con lo chèo chống khỏi chìm dòng sông.

Trên vâng lệnh Thiên Công rành rạnh,

Trách nhiệm nhiều thọ lãnh Chư Tôn;

Đọa sa biết mấy phần hồn,

Nhứt tâm tưởng Phật, Thuyền môn rước về.

Thầy thương con vẹn bề phận sự,

Để chèo thuyền kịp chữ Quy Linh;

Biết vì trách nhiệm của mình,

Lãnh cơ chiếu chỉ Thiên Đình ấn chương.

Nghe ba tiếng sấm trường thật lớn,

Con nào tu xác vẫn còn nguyên;

Cho con tự chọn con thuyền,

Thuyền nào thì cũng hồi nguyên Thượng Tòa.

Hỡi con trẻ! Long Hoa chuyển thế,

Bửu Pháp Thầy bảo vệ nhơn sanh;

Thầy gom đủ các căn lành,

Gắng lên kỳ chót nhọc nhành gian lao.

Sao con lại phân cao, phân thấp,

Mà chẳng lo ngăn nắp đề thi;

Tranh đua cãi lẫy làm chi,

Cho sanh ác cảm trần vi đọa phiền.

Vì thời đại Thầy khuyên linh tử,

Trong nhiệm kỳ đến dự hôm nay;

Phẩm chương con ở Liên Đài,

Đều vâng lệnh của Thầy đây xuống trần.

Nhiều nguyên nhân xoay vần căn kiếp,

Mấy mươi năm tròn khuyết lệ cầu;

Đạo truyền nay rất cao sâu,

Sao con chẳng kiếp qua cầu Tiên Thiên.

Tự giác tha miễn chấp đường qua;

Điểm thứ tha con hiền bồi đắp,

Tình thương Thầy vẫn đậm đà,

Con ơi! Hành Đạo cao xa tùy thời.

Vững lòng lo trau dồi bí yếu,

Với niềm tin Thầy chiếu điểm ban;

Dù sao thời lửa thử vàng,

Để niềm tin trẻ thêm càng nấu nung.

Giữ cái chí đại hùng, đại lực,

Quyết làm sao nung đúc tinh thần;

Vì con là đại nguyên nhân,

Vì con là Đại Phong Thần lập công.

Xưa vời vợi nghìn trùng khó nhớ,

Chuyển kiếp người từ thuở xa xôi;

Tưởng con mọi việc xong rồi,

Làm sao con hỡi kịp ngồi Đài Chương?

Bao lời dặn tình thương đâu hởi?

Tấc lòng thành con gởi về đâu?

Ham chi các bã công hầu,

Thuở xanh cho đến bạc đầu đủ chưa?

Nay con vẫn còn ưa, còn thích

Thích lợi danh mục đích là chi;        

Xong đời chuốt lấy sầu bi,

Kiếp đời xoay chuyển chỉ gì say mê.

Vì cái chỗ gia thê còn đó,

Vì cái danh đời nọ đa mang;

Bao nhiêu gian khổ phải làm,

Cũng gì đôi chút miếng ăn thế nào?

Ôi cái việc sang giàu hiện thể,

Có rảnh đâu mà để con tu;

Suốt đời đọa lạc diêm phù,

Còn chi duyên kiếp âm u đọa đày.

Dù sao cũng hình hài cốt thể,

Lẽ nào đâu ô tệ mãi thôi;

Sống sao con lại tranh ngôi

Phật Tiên quê cũ thì rồi lại quên.

Bởi nghiệp lực cho nên mờ ảo,

Mặc dù trong cơ Đạo hoát khai;

Chơn truyền bí pháp điểm bày,

Trong cơ quy nhứt Mẹ Thầy điểm ban.

Đạo hoát khai con làm nhiệm trách,

Cứu vạn loài thử thách đừng phai;

Bao mùi tục lụy trần ai,

Lưu thanh khử trược có sai bao giờ.

Đây Thầy giảng bến bờ nguồi cội,

Chữ Siêu Nhiên đường lối Thiên Cơ;

Siêu là nguồn gốc ban sơ,

Siêu là cội rễ tôn thờ tánh linh.

Linh là điểm siêu hình còn đó,

Điểm đầu tiên chưa có Đạo khai;

Siêu là chủ của khối này,

Mỗi con chơn điển của Thầy ban ra,

Nhiên là chỗ tinh ba soi sáng,

Nhiên là điều cơ bản nguyên nhân;

Nhiên là sự sống tinh thần,

Trường miên vĩnh cửu sáng ngần yếu chương.

Tại không rõ Âm-Dương giao hảo,

Nên đặt nguồn ân tạo xa vời;

Huyền linh pháp nhiệm con ơi!

Pháp do huyền khiếu sáng soi tinh thần.

Luyện cho đặng, thuần chơn linh điển,

Luyện sao cho, điểm chuyển tinh anh;

Luyện sao bí pháp đạt thành,

Ấn chương phẩm Đạo vàng, xanh, đỏ ngời.

Luyện Tam Bửu quy nơi cung hạ,

Luyện Thuần Dương khai phá tại đầu;

Luyện thần hô hấp tóm thâu,

Thần là hồn đó, cao sâu điển lành.

 

       Các Giáo Chủ đều vâng lệnh Thầy, mỗi người là một chiếc thuyền để cứu vớt nhơn sanh, các thuyền đua nhau giành giựt để chọn linh căn trên bước đường Quy Linh Hiệp Nhứt vì không thể dễ dàng mà làm được.

       Đạo là thể, Đạo là nguồn gốc tất cả.

       Chúng sanh là con của Đạo, phải quy về Đạo. Ấy là quy về nguồn gốc.

       Quy về nguồn gốc là thế nào?

       Đạo là một ánh sáng to rộng bao la. Tất cả chúng sanh là tia lửa nhỏ của ánh sáng kia phát ra.

       Đạo là Đại Linh Quang, chúng sanh Tiểu Linh Quang, phải vận hành Minh Châu cho Điểm Linh Quang thành ánh sáng được quy về trọn đủ. Tức là mỗi người phải biết tu tâm luyện tánh là để tạo Tiên tác Phật điều này không phải dễ dàng mà rất khó. Nhất là điều Quy Linh trên đời, vì đời thường cậy hữu hình để tìm vô vi. Tuy rằng không nặng hữu hình để tìm vô vi nhưng phải mượn hữu hình làm phương tiện để thấy được vô vi. Như đây là một Chơn Đồng đã tiếp Siêu Thiên Điển, cái chỗ hữu hình là người đồng tử, chỗ vô vi là trí tuệ của người đồng tử hòa với lằn điển Thầy ban xuống mà điểm ra chân lý huyền diệu.

       Hữu, Vô phải đi đôi.

       Đạo phục, quỳ, nghiêm trang lễ bái là hữu hình. Để thể hiện tấm lòng thành kính dâng lên Thầy-Mẹ là vô vi.

       Nhơn Đạo là hữu hình. Tiên Đạo là vô vi.

       Thầy dạy riêng, ai lỡ tạo gia đình rồi thì phải lo trả cho xong, ai chưa thì đừng tạo.

       Tương lai là sao? Hạnh phúc là sao? Hạnh phúc thật, tương lai thật là ngôi vị Thiêng Liêng. Chỗ đó là tâm hồn thơi thới. Cái Siêu nhiên là cảnh thanh tươi mát.

       Hôm nay Thầy vận chuyển một lằn quang điển nhỏ thôi cũng đủ gọi cả đàn con.

       Khi Thầy dùng huyền pháp, Thầy có thể rút hết các con lên, nhưng Thầy không thể phạm được luật tuần hườn. Vì luật của Thiên Đình còn có những chứng minh ấn hiệu của Đại diện Tam Giáo Tòa, của Phật, Tiên, Thánh, Thần, của 36 vị đại diện Thiên Đình, 72 vị đại diện Hành Tinh và Địa Phủ, từng hàng từng lớp.

       Thầy cho nguyên nhân xuống trần lập công để đoạt quả Phật Tiên, nhưng nếu dễ đoạt quả duyên thì ngôi vị đâu quý, cả danh Thượng Đế thử nghĩ có cao lắm không?

       Thuở Hồng Mông Chi Khí biến hóa Tam Nguơn, hư không chỉ là một chơn điển không không, là hư linh tối ư tối diệu. Lúc đó, không Trời, không Đất, không Âm, không Dương, không bốn hướng, tám phương. Vòng hư linh không tối, không sáng nhưng vận chuyển lâu ngày luật nhiên kia vòng hư linh gom về không trung một khối điển. Đó là Đại Linh Quang đó các con! Từ đó mới khử trược, lưu thanh, điển thanh làm Trời, điển trược làm Đất.

       Con cho rằng Trời là lớn nhất, nhưng các con ơi!

       Mẹ lạy Trời lạy phần Dương chất, trên 36 cõi Trời ngôi Diêu Trì còn phải lạy Thầy đó là lạy phần Dương chớ không lạy ngôi Thượng Đế. Vì ngôi Vô Cực mới sanh Thái Cực, Vô Cực lớn hơn Thái Cực.

       Hôm nay, Huyền Thiên Siêu Điển, Đức Kim Mẫu sẽ vận chuyển Quy Linh Hiệp Nhứt, nên các con được hội về đây nghe Thầy giảng dạy. Nơi khác và các nước khác nữa cũng được sự huyền diệu điểm chuyển Quy Linh ở giờ đây.

       Các con đang chứng kiến Đại Hội Long Hoa và các con đang ở trong Hội lớn ấy.

      Đây Thầy giảng thuyết ngôi Đài lớn cũng như ngôi Đài cỡ nhỏ từ nhân duyên và nghiệp lực của các con.

Kìa vợ con chất chồng tiền bạc,

Nào gia đình dời dạt thêm cao;

Con ơi! Bớt nghiệp mau mau,

Nghiệp con gánh nặng tạo đào chi đây?

Cái tương lai ngày mai tươi sáng,

Khuyên con hiền phải ráng làm sao;

Năng trau Đạo đức làu làu,

Là đem thiện mỹ truyền vào cháu con.

Lỡ tạo ra vuông tròn lo trả,

Thấy con siêng hối hả Thầy mừng;

Nếu thêm mọi việc xin đừng,

Thế là căn quả tiền nhân sạch liền.

Đó Thầy dạy cao nhiên bí quyết,

Gắng làm xong mọi việc Thầy phân;

Mỗi con đều có thành phần,

Ở trong cái việc Thiên ân Mẹ Thầy.

Trước con ở nơi đài xa thẳm,

Lỗi lầm xưa tách dậm mà ra;

Lệ rơi Thầy vẫn chan hòa,

Con ơi! Có nhớ chăng là tình thâm,

Bao giờ con tri âm, tri kỷ,

Nỗi đoạn trường con nghĩ lời thơ;

Rọi cho thấu bến tận bờ,

Làm sao đạt được Thiên Thơ chiếu ngời.

Con tự trách việc đời say ảo,

Đã lắm lần con tạo nguyên nhân;

Nghĩa là biết các việc trần,

Để rồi trói buộc không lần trả xong.

Con chưa lập, đừng mong chi hết,

Con vâng lời, duyên kết lành thay;

Hỡi ai tất cả là ai?

Tập trung thần trí lên đài vinh hoa.

Điều Thầy dạy cao xa ráng nhớ,

Nhớ một lời con đỡ ngàn năm;

Con người có máu dục tâm,

Mẹ Cha cấu kết tạo mầm hài nhi.

Đừng mơn trớn thị phi đường đó,

Tự mình làm lấp ngỏ mình lên;

Làm sao con có tuổi tên,

Để trăm muôn kiếp được lên Thiên Đàng.

Đó gom đủ linh quang khối điển,

Đó là con làm chuyện hiếu tình;

Vô vi phải có hữu hình,

Hóa sanh muôn vật tánh linh của Trời.

Đây Thầy dạy những lời mật nhiệm,

Ngôi Huyền Khung vận chuyển huyền linh;

Chiếu ra cái ánh Siêu Nhiên,

Tượng hình Vô Cực, tượng hình Chí Tôn.

Hội tinh thần đồng môn chiêm ngưỡng,

Đức Thượng Hoàng hiện xuống huyền vi;

Thiên Ân chuyển lập Tam Kỳ,

Siêu Nhiên Đạo Chuyển, Tổng Quy môn đồ.

 

 

       Các con nghe Thầy dạy tiếp, các con nhớ rằng mọi việc đều do căn gốc. Muốn quy thì con phải tìm cái gốc thì mới quy được.

       Ví như một tòa lầu đài kia rất lớn và vững chắc do nền móng được đắp xây cứng rắn, nếu nền móng kia là Huyền Linh Đài, từng thấp nhất của Đài Siêu Nhiên do một lòng chí thiện, chí chơn của sanh linh và các Tôn Giáo đã tạo thành nền tảng mới đặng vững bền vậy.

     Về Siêu Nhiên Thầy dạy thêm: Siêu là nguồn gốc duy nhất. Nhiên là sự sống trường cửu.

      

        Siêu Nhiên có từ đâu? Có từ tánh lành, tánh lành có từ trong Nho Giáo mà ra. Tánh lành là nguồn gốc của sơ khai, bồi gốc tốt nhành lá mới đơm bông kết trái. nguồn gốc là ngôi Siêu Nhiên Vô Cực, phải nhớ tánh lành thuở ban sơ của mình để trở về với Vô Cực, đó là sự Quy Linh Hiệp Nhứt rồi vậy.

          Các con hãy nhìn lên cây cổ thụ rất to lớn thì cũng đừng quá trèo cao rồi quên nguồn gốc mà thất lạc Chơn Truyền.

       Trong ngày Quy Linh Hiệp Nhứt, các giáo pháp xem Chơn Truyền có y không? Khi đã y rồi thì đó chính là gom về Khối Đại Siêu Nhiên rồi.

       Nhưng Siêu Nhiên như thế nào?

       Trước khi muốn hiểu Siêu Nhiên, trước cần phải hiểu qua Siệu việt. Siêu Việt là sao?

       Cũng như đoạn trên Siêu Nhiên là lúc ban sơ tánh lành còn nguyên vẹn, là nguồn gốc duy nhứt.

       Tử là thật nhỏ theo khoa học bề trực kính của Siêu Việt là 1/ 10.000.000 của 1 ly tâm.

       Siêu Việt trong lòng người là Siêu Việt cạnh tranh. Khi lòng người cạnh tranh, đối với khối điển đó các con đều có phương pháp chế ngự và luyện thành Siêu Nhiên. Siêu nhiên trong lòng người Siêu nhiên hòa an để đối lại với điển cạnh tranh Siêu Việt.

       Nếu con nào có phương pháp Siêu Nhiên để hòa an đạng khối điển Siêu Việt là bao trùm khối điển kia, thì nó không làm gì nguy hại đến thân thể con, vì khi khối điển lành được chế ngự kia sẽ tạo thành bửu pháp do các con biết luyện Siêu Việt ra Siêu Nhiên.

       Các con có biết thời đại Siêu Việt như thế nào không? Trong khi sự văn minh tiến bộ của loài người đã phân tán điển lực Âm-Dương để làm sự thảm hại cho nhân sanh. Đó là thời đại Siêu Việt.

       Giữa lòng người ly tán vì cạnh tranh nhau, vì nghiệp lực, kim tiền, bã lợi, hiện nay trong thời Siêu Việt con người xâu xé nhau, âu cũng là nghiệp lực vậy.

       Nếu con nào biết tu hành, biết vận dụng Siêu Nhiên xã hội thì xã hội kia sẽ trở thành chí thiện, chí chơn; đó là xã hội Siêu Nhiên vậy.

Cao quý thay! Huyền diệu thay!

       Vì tình thương của Vô Cực Từ Tôn đã biến hóa ra vô cùng điển lực huyền quang, và chính Thầy đã ký sắc lệnh ban ra pháp Siêu Nhiên kia đã lâu rồi và được chiết ra từng thể là những pháp: Di Đà, Thích Ca, Ngôi Hai, Nhị Thiên, Vô Vi, Vô Úy cũng như những Mật Pháp Tối Thượng do Siêu Thiên điểm chuyển, Mật Pháp Siêu Truyền, đó là Siêu Nhiên.

        Nhiều con thọ pháp nhưng không giống nhau để tự các con lựa chọn, người luyện pháp này, người luyện pháp khác nhưng sau đó các con sẽ biết, đó là pháp Siêu Nhiên.

        Thầy chứng lòng các con nơi đây, các con có những thắc mắc về điển linh cũng phải. Nhưng các con ơi! Thầy rất vui lòng khi các con hứa lo cơ Hiệp Nhất, hiện tại hôm nay nơi cơ Tân Dân Đàn Thầy sắp đặt các con quy về để nghe Thầy giảng Thiên Thơ.

       Còn các luồng điển quang Thầy mượn ở đây đều do Thầy sắp đặt cả, nhưng mỗi luồng điển có khác nhau tùy theo thuần hay không thuần điển, các con đừng nghi ngại mà chi.

       Thầy chỉ xuống một lằn điển nhỏ thôi cũng ra muôn vạn lời châu tiếng ngọc, Thầy có đủ phương pháp để độ các con, nhưng không thể hiện nguyên khối Linh Quang xuống cõi trần trược này được.

       Con có trình độ cao Thầy vận chuyển điển cao, con còn trình độ thấp kém Thầy cho những chơn linh dùng lời thấp kém để độ con thơ.

       Cao Đài Đại Đạo, tam thập lục niên vận chuyển theo Chơn Truyền do Thầy đã quy định, nhưng cơ tận độ cần kíp hơn nên Cao Đài Đại Đạo được vận chuyển tới ngày Thượng Nguơn Thánh Đức, đó là thời kỳ của Phật Tràng Khai Hội. Phật Vương Di Lạc ngự ngôi Thông Thiên Đài, nhưng hiện nay thì con ơi!

                                     “Thời kỳ như sợi chỉ mành,

                              Treo chuông nào dễ chuông lành hởi con.”

       Tam niên rồi con sẽ thấy, cơ vận chuyển Thầy đã sắp rồi, luật tuần hườn là cơ quy nhứt, Cơ thiên địa tuần hườn vận chuyển Đại Châu Thân, Châu Nhi Phục Thỉ.

       Sự vận chuyển của ngày Long Hoa Đại Hội và Cơ Quy Linh Hiệp Nhứt sẽ ứng hiện của các Phẩm Nguyên vâng lệnh Thầy làm xong Kiểu Mẫu Đài Pháp Siêu Nhiên.

       Còn Tân Dân Hội Thầy sẽ vận chuyển theo sổ bộ của Thiên Đình để quy các con về như sổ bộ đã ghi, việc đã cận kề không còn lâu nữa. thầy nói rõ để cho các con kịp lo liệu, rồi đây quả địa cầu 68 sẽ được tiến bộ y như địa cầu 67 chỉ còn tồn tại những bậc Nguyên Nhân, và đó cũng là một hội lớn sảy sàng lừa lọc. còn những hàng Hóa Nhân nếu không kịp thời tu tiến, mà còn tạo thêm nghiệp chướng đa đoan thì phải chịu bảy ức niên dư mới chuyển lên kiếp người đó vậy.

       Địa cầu 67 là nơi lựa chọn những Nguyên Nhân, Chơn Nhân, các Đại Linh Căn, Siêu Nhân, Vĩ Nhân, Kim Tiên Thị Hiện.

       Cũng như các con hiện có mặt hôm nay, nơi đây thì sau này sẽ làm những trọng trách lớn lao trong Cơ Pháp và Cơ Đạo tối ư tối trọng.

       Đạo của Thầy thâm thâm diệu diệu, huyền vi khôn tả.

       Lập ngôi Thông Thiên Đài sẽ có Đài Bát Quái có Thầy ngự, các vị Giáo Chủ đều ngự. Di Lạc làm chủ, Đức Diêu Trì kim Mẫu chưởng chấp Cơ Thiên triều ngự ban điển vạn hồng ân cho sanh linh.

       Về Siêu Nhiên.nếu giảng ra nhiều thêm khó hiểu, nhưng luận về châu thân thì cũng biết rằng Đài Siêu Nhiên có ba từng.

         

       Riêng về thần nhãn của mỗi con thì nhãn thị chủ tâm, lưỡng quang chủ tể, quang thị thần, thần thị Thiên, Thiên giả, ngã giả. Nếu nhãn quang là thần thì thần là linh hồn của các con, các con phải biết quay máy điển vào trong mới nhìn thấy được Siêu Nhiên tượng hình châu thân là như thế nào? Và khi nhìn lên trên các con sẽ thấy Siêu Nhiên hình đồ Đại Châu Thân, hình đồ Tạo Hóa ra sao? Đó là nguồn ân, là Đạo vậy.

        Các con có trí tuệ cao siêu tìm lấy nguồn gốc của mình từ nơi điển Âm-Dương tạo thành. Âm-Dương giao hảo kết tựu đủ đầy Tinh, Khí, Thần xoay chuyển. Các con phải ôn Tinh, dưỡng Khí, tồn Thần thì chơn như hiển hách. Tâm con phải thanh tịnh thì mới tìm thấy con được đó thôi.

           Nguồn Pháp Đạo Siêu Nhiên. các con phải rõ, pháp có hai phần:

       1/ Đài Siêu Nhiên, Duy Vật:

          Nhìn Đài Siêu Nhiên, luyện Pháp Siêu Nhiên.

       2/ Pháp Siêu Nhiên, Duy Tâm:

           Muốn nhìn Đài Siêu Nhiên con phải tuân theo Thánh ý. Luôn vâng lệnh Thầy, nghe, và thu nhận các luồng điển Siêu Thiên của người Đồng Tử Siêu Thiên do Thầy chuyển vận khắp nơi trong các thuyền Đạo, tất cả các Tôn Giáo, nhưng phải là Siêu Điển. Thầy sẽ ngự trong tất cả các con thuyền Đạo, tất cả các Tôn Giáo.

        Đây Thầy vạch chút huyền cơ, Thầy dụng thần thông vận chuyển Phi Long Đảo Võ, Siêu Nhiên.sẽ ứng hiện đúng kỳ.

       Chỉ có vùng Thất Sơn mầu nhiệm sẽ có Đài Báu của Thầy ứng hiện. Các con là con thân yêu của Thầy mới nghe được lời Thầy dạy này.

       Đây Thầy dạy tiếp việc Quy Linh Hiệp Nhứt để các con được rõ.

       Quy Phật: Các Giáo chủ Phật, Thánh Tiên, Thần đồng quy lại để gom Chơn Truyền nhứt lý.

       Quy Pháp: Các Pháp Nguyên quy lại gom về một mối. Nếu các con vận chuyển Đạo Thầy mà pháp Thầy chưa quy về một chỗ thì Quy Linh chưa được.

       Quy Tăng: Muốn quy pháp các con phải hiệp nhứt lẫn nhau đó là quy tăng.

       Trong cơ ẩn pháp vẫn truyền pháp cũng vì cơ quy pháp, pháp Tổng Quy đó chính là Tối Thượng Vô Vi Pháp Nhiệm.

 

                        TỐI THƯỢNG VÔ VI PHÁP NHIỆM

       Trước điện trung có nhiều con đã tạo được Chơn Như từ hành Pháp Tối Thượng Vô Vi. Nhưng con phải coi chừng Ma Vương khảo con. Có những con luyện được Chơn Như Thầy vẫn chưa cho con thấy khi con còn niềm tin và tâm pháp chưa cứng rắn.

       Khi hành pháp con hãy giữ mức độ trường canh là đủ, con nào luyện pháp nấy, luyện sao cho thuần thuộc. Nếu bỏ pháp kia lấy pháp nọ là có tội, còn luyện thêm pháp càng tốt, chỉ ngại rằng lãnh nhiều con luyện không nổi đó thôi, sau này Thầy gom về một pháp Quy Linh là Siêu Nhiên, lúc đó pháp cũ được tùy duyên xả thệ, vì bốn vị Giáo Chủ là Di Đà, Thích Ca, Nhị Thiên, Ngôi Hai đã trấn bốn gốc trong Đài Siêu Nhiên rồi, cũng sắp tới ngày hiển hiện thật là huyền diệu.

 

              SIÊU NHIÊN ĐÀI LÀ CHÂU THÂN TƯỢNG HÌNH

       Nhìn Siêu Nhiên Đài thấy tất cả ngủ Tạng lục Phủ và tinh thần của các con, vì máy tối linh là bộ máy tuần hườn Đại Châu Thân Tạo Hóa và Tiểu Châu Thân của các con tượng hình.

       Nhìn Đài Siêu Nhiên các con sẽ biết luật tuần hườn thế nào? Biết tam thập lục Thiên, thất thập nhị Địa, thấu triệt Chơn như, toàn thông Bí chỉ.

       Trước khi vào Đài, con hãy thọ Thần Đạo Nguyên Sinh là phương pháp Tịnh Tâm khi nào đoạt được Chơn Như thì con đó sẽ được vào Đài. Chơn Như là khai điểm Huỳnh Khiếu Thượng Thiên hoát mở.

       Tượng Ấn Trung Ương gọi là Tượng Ấn Huỳnh Đạo. Trên Khiếu Nê Hườn, Thánh Thai cũng xuất nhập từ nơi Tượng ấn. Con sẽ thấy và tìm trong Mật Pháp để tiếp được vầng diệu quang có khắc chữ: “ Thiên Khai Huỳnh Đạo Đại Đồng Cứu Dân ”

       Pháp mình mình giữ, luyện được Chơn Như sẽ có Phật Tiên hộ tịnh và được báo tin, báo tin từ ân điển do Thầy sẽ gọi ngay con đó. Nếu con nào có đại căn dù ở chân trời gốc bể. Thầy cũng gọi về mà cho ngự Đài Nguyên Sinh để học Đạo. Thầy sẽ cho truyền rãi khắp nơi từ các Phẩm Nguyên, con tìm, Thầy sẽ cho thấy để thọ Pháp Tịnh Tâm Tối Thượng Vô Vi mà lần bước vào Đài, rồi con sẽ luyện cho được Thuần Dương tư tưởng, đó là : Tri Huyền Quang, Thông Thiên Nhĩ, Hạo Ngươn Khí, Minh Chơn Khẩu, Trụ Kim Thân, Tiên Thiên Ý, An Lư Lập Đảnh, Xuất Linh Tử, Bế Huyền Môn, Thâu Tam Bửu, Ngũ Khí Châu Bạch Ngọc Quang, Lục Tự Kim Ngôn Phi Long Đảo Võ.

       Đó là mật pháp bí truyền trong Cơ Pháp để đạt được phẩm Huệ, nhưng Cơ Phước và Cơ Huệ phải đi đôi mới trọn vẹn.

       Nếu chỉ tu Phước thì sẽ được hồng ân kiếp sau được giàu sang hay trí tuệ hơn người, chớ chưa về ngôi vị được, nên phải tu Huệ là phương pháp để kết luyện Tinh Khí Thần hiệp nhứt, khiếu quang khai mở, đó là linh điển Kim Thân vậy.

       Con hãy nhìn về nhãn quang bằng cách quay máy điển vào trong thì đây là nguồn điển trực giác sẽ tiếp âm từ cơ Thính Hội gọi là thính giác. Khi điểm trực giác và thính giác giao tiếp cùng nhau sẽ in sâu vào tìm thức mà vận hành thành nguồn tư tưởng. Vì vậy nguồn tư tưởng phải tinh anh mới đạt phần thuần điển.

         

       Riêng về hơi thở của con phải biết vận chuyển hô hấp cho điều hòa, gom kết tinh ba lưu chuyển từ cung Thượng Khuyết.

       Khi điểm Tinh Khí Thần luyện kết như thế nào thì Minh Sư sẽ dạy cho những điều bí pháp, các con phải biết nuôi châu thân thì mới dụng Tinh Khí Thần trọn đủ, nếu nơi nào các con chỉ dụng thuốc được phát triển khắp cơ thể thì từ đó ngôi Huyền Linh, Diệu Pháp và Thông Thiên của con sẽ phát ánh sáng kim quang đó vậy.

       Thầy hạ trần chỉ dạy hôm nay vì có một số linh căn đang chấp chưởng vâng lệnh Thầy, nhưng đã quên Pháp Lệnh Siêu Nhiên do Thầy ban xuống thuở trước, nay Thầy xuống độ dẫn, các con khá tường tri.

       Sau này Tòa Đạo Trung Ương Siêu Nhiên Đạo Thượng mà các Giáo Chủ Thầy ban xuống sẽ chung lo cơ quy nhứt và truyền bí pháp huyền diệu độ từng đàn con có tâm Đạo, nếu các con biết luyện tư tưởng cho thuần là biết luyện Đạo Vô Vi rồi vậy.

       Khi đang luyện thanh tịnh chơn như Tịnh Tâm Tối Thượng Vô Vi các con có gì ẩn khuất nơi tâm Thầy sẽ rửa gội cho các con tâm thần tươi mát.

       Các con đừng nệ một kiếp đầy gian khổ để trăm muôn ngàn kiếp sau toại hưởng, hơn là một kiếp sung sướng cho thỏa chí trong danh lợi tình tiền, rồi phải đọa đày triền miên đau khổ.

       Các con ơi! Kìa Tu Di Sơn là nơi Thầy đã cho các Tinh Quân sắp đặt sẵn ngôi thứ để chọn lọc con hiền, con nào có công với Thầy tới ngày thay đổi địa cầu con về Tu Di Sơn chờ đại hội.

       Nhưng thôi rồi! Những con thiếu đức thì còn chi nữa, đành phải chờ đợi một ngàn năm để trả nghiệp, khi trả nghiệp xong phải tan xác tan hồn và trở về khí Hỗn Mang mới trọn vẹn. Vì sao? Vì không có cái thời kỳ thứ tư, nhứt, nhị, tam là chót trong ba thời kỳ rồi, con nào không được lừa lọc lên trên là những con thừa thải bị dũ sổ để lập lại thời kỳ Thượng Nguơn là thời đại Siêu Nhiên theo chu kỳ định luật.

THI

                       NGỌC Sắc Kim Chương chiếu diệu huyền,

                       HOÀNG ân Từ Phụ điểm ân thiêng,

                       THƯỢNG đài chiếu ánh dương kim tỏa,

                       ĐẾ khuyết minh khai Đạo bí truyền.

                       Hữu phước GIÁNG ban lòng trẻ nguyện,

                       Đại căn NGỰ Sắc thuở đường duyên.

                       Trung ương TÂN tạo cơ quy nhứt,

                       Đẹp lắm DÂN Sanh, một chiếc thuyền.

                                                                          

THI BÀI

Con nam nữ tình thương Thầy gởi,

Tấc lòng này diệu vợi thương tâm;

Điển quang Thầy hiện thâm trầm,

Mà lòng các trẻ tri âm có tường.

Dù sao cũng trên đường cộng lạc,

Đạo của Thầy bia tạc truyền lưu;

Cao Đài, Hòa Hảo mặc dù,

Tin Lành, Khất Sĩ chơn như cũng Thầy.

Dầu Thiên Chúa dang tay hứng khổ,

Đó kỳ thời dạy chỗ đảm đang;

Mỗi con đang ở nơi phàm,

Tình Thầy dạy dỗ trăm ngàn yêu thương.

Thương Phái Nữ phần Dương lại kém,

Nên ra đời gói gém thương đau;

Kiếp này chờ đợi kiếp sau,

Kiếp sau đâu có mà vào, mà lo.

Đạo của Thầy ban cho lần chót,

Vì Thượng, Trung đã lọt vào trong;

Hạ Nguơn nay đã sắp xong,

Lẽ nào chẳng có kế phần Thượng Nguơn.

Vì luật định tuần hườn có sẵn,

Hết đêm rồi ắt hẵn có ngày;

Giáp niên thì có niên lai,

Đạo sanh cũng vậy nào ai có tường.

Thương Phái Nam trên đường phụng sự,

Vì Đạo Thầy vinh dự cho chung;

Dạ mềm mà chí đại hùng,

Vàng son nào sợ lửa nung bao giờ.

Tuy giả dại, giả khờ chìu chuộng,

Dắt dìu nhau chuyển hướng cùng đi;

Đó là bổn phận tầm tri,

Con hiền nhiệm trách một khi lo tròn.

Thương Điển Ký các con gắng sức,

Ghi lời Thầy khổ cực không màng;

Để xem chơn lý truyền ban,

Rồi đây sẽ được ân vàng Thầy phong.

Vì Thiên định Hoa Long đại cuộc,

Chớ phải đâu do được tự người;

Trách Trời sao đặng rõ ư!

Khó thay dù phải trách người con ơi!

Cơ luật định nơi nơi phải có,

Phải lọc lừa mới rõ người hay;

Mỗi con ra sức thi tài,

Khi về ngôi vị biết ai xứng trò.

Chẳng lẽ Thầy sắp cho tất cả,

Ngồi một hàng mà hóa vị ngôi;

Việc chi Thầy cũng chỉ rồi,

Có trên, có dưới phải thời lập công.

Đạo con phải làm xong việc Đạo,

Tuổi trẻ là hoài bảo nguồn ân;

Đó là rường cột nguyên nhân,

Lo cơ Đại Đạo, lo phần tương lai.

Phận anh lớn râu mày các trẻ,

Trên bước đường vẹn vẽ niềm tin;

Làm sao cho được vẹn tình?

Cơ truyền bí pháp siêu linh của Thầy.

Tu không phải một ngày, một buổi,

Đạo của Thầy lần lũi đi qua;

Ngôi Thiền là chỗ đại gia,

Đại gia cũng phải biết hòa lo xong.

Gia đình riêng cá nhân mỗi trẻ,

Tiểu gia đình con sẽ xử xong;

Xử xong chưa hẵn vẹn đồng,

Còn lo cái đại gia công thế này.

Tu nhứt kiếp một ngày thành Phật,

Lẽ nhiệm huyền chơn thật xét ra;

Lòng con là Phật hay Ma,

Cũng do Thiên điển chói lòa con tin.

Dù có vạn Thiên Kinh đi nữa,

Mà lòng con chẳng sửa, cãi canh;

Mãi mê tục lụy tranh giành,

Làm sao con được hoàn thành hồng ân?

Đây Trí Pháp Tân Dân Minh Đức,

Thấy con tu khổ cực Nguyên Sinh;

Nên Thầy cũng rất thương tình,

Trong khi Đạo Pháp con tin có Thầy.

Nay cơ chuyển cần ngay mỗi trẻ,

Phải làm sao vẹn vẽ Sơ đồ;

Nghĩa là Đài Pháp điểm tô,

Đại Châu Thiên tạo bản đồ Siêu Nhiên.

Con phải biết nhận tìm tất cả,

Chỗ nào là đổng hỏa thủy cân;

Cân cho đều đặng tinh thần,

Đừng cho lưng, kém chân nhân hiện hành.

Mắt của con sẽ nhìn rồi thấy,

Đài Nguyên Sinh, đài ấy trong mình;

Dưới thân là Đài Huyền Linh,

Trên tầng Đài Báu con nhìn Thông Thiên.

Lầu chuông trống y nguyên thính giác,

Tiếp Thượng Thiên con đạt chí linh;

Nên Thầy ban trẻ trường sinh,

Nên Thầy ban trẻ Quy Linh hiệp thoàn.

Còn Cơ Pháp Thầy ban Trí Pháp,

Để con làm cho hạp thời kỳ;

Giờ con lãnh lệnh ra đi,

Không còn dính líu chuyện gì gia cang.

Đó là chuyện con làm Thầy sắp,

Có phải đâu định đặt tự mình;

Nhìn Trời to rộng thinh thinh,

Bao nhiêu tất cả cái nhìn do tâm.

Đạo đi, đứng, ngồi, nằm đều có,

Chuyển châu thân nào khó chi con;

Pháp quang cũng phải chìu lòn,

Nguyên Sinh con luyện cho tròn nêu danh.

Pháp, Tài, Lữ, Địa rành tất cả,

Luận việc này hối hả việc kia;

Đó là con biết tìm vìa,

Ngôi xưa vị cũ không lìa tình đây.

Con phải biết lệnh Thầy tối trọng,

Rồi đây con lãnh ấn Siêu Nhiên;

Chuyển xoay cái luật hiện tiền,

Vô vi điểm chuyển Siêu Nhiên của Thầy.

Chuyển pháp Đạo như vầy có sẵn,

Để lòng con oằn nặng can qua;

Nơi này con nghĩ đại gia,

Không còn nghĩ tới tòa nhà thế gian.

Pháp là gì phải toan hiểu rõ,

Pháp nghĩa là con có tường tri;

Pháp là phương pháp huyền vi,

Pháp là huyền phép tinh kỳ, linh thông.

Cảnh Tiên Thiên huệ hồng cảnh pháp,

Đắc Đạo là con đạt Tiên Thiên;

Gọi là đắc Pháp Siêu Nhiên,

Phải nhờ phương pháp diệu huyền trụ quang.

Pháp là sáng muôn ngàn tinh điển,

Luyện cho thuần điểm chuyển tâm hồn;

Giờ còn thể xác bôn chôn,

Nhưng mà dễ luyện linh hồn con ơi!

Để mai kia thác rồi xuống đó,

Thác đi rồi luyện khó thánh thai;

Khi Tam Bửu nọ phân hai,

Kim Quang Thần Lực chỉ bày làm sao?

Tuổi đã cao con vào Thiên ý,

Nhờ thân con cao quý luyện dồi;

Không còn thí nghiệm thêm đời,

Nếu con thí nghiệm việc thời can qua.

Thì không kịp để mà quy nhứt,

Vì tâm tư đang lúc thẩn thờ;

Làm sao cho kịp thời giờ,

Thời giờ đã cận con chờ kiểm thi.

Thầy lo con chuyến đi trễ nải,

Thầy thấy con nghi ngại tấc lòng;

Bao giờ lo việc đời xong,

Thầy thương con trẻ tấm lòng ngây thơ.

Điển của Thầy trong giờ cao quý,

Ở đâu đâu Thầy chỉ cũng ra;

Huyền linh cao thượng chói lòa,

Tự mình tìm hiểu nó ra điển lành.

Vô tuyến điện rõ rành hình thể,

Khoa học tầm diệu kế cũng hay;

Nhưng mà chơn điển trong này,

Là do khối điển vạn loài khắp nơi.

Biết gom điển tức thời thành điện,

Vì nơi kia điện tuyến rõ ràng;

Nhìn lên con thấy sáng lang,

Mà con đâu biết điển quang chỗ nào?

Hễ rờ mó giựt nhau té nhảy,

Còn huyền vi điển ấy Thầy phong;

Thầy là điển lực Thiên công,

Các con là chỗ điển hồng Thầy ban.

Thầy thí dụ điển quang ở thế,

Khoa học là bảo vệ việc đời;

Cũng là linh tử của Trời,

Mãi lo chế tạo việc thời nọ kia.

Trách con chẳng tìm vìa nguyên vị,

Học cho cao con nghĩ càng xa;

Nghĩ cho đến nỗi quên nhà,

Quên Thầy, quên Đạo con ra chuyện gì?

Chế Nguyên Tử luận kỳ thảm hại,

Biết làm sao trở lại ngôi lành;

Dù thương trong cõi nhân sanh,

Thầy không tha thứ tội tình con đâu.

Tiểu Thiên Địa cao sâu biết mấy,

Quỉ dục tâm con thấy rõ ràng;

Cho nên con lọt xuống thang,

Làm cho Thượng Đế bàng hoàng đớn đau.

Trong tương lai vững mau nghe trẻ!

Đừng nghĩ gì những lẽ bất bình;

Đời con biết mấy điêu linh,

Lẽ đâu Thầy chẳng đoái nhìn hay sao?

Có nhiều trẻ đớn đau đôi chút,

Con trách Thầy không phúc, không ân;

Độ cho xác nọ yên phần,

Và cho tâm trí cân phân nhẹ nhàng.

Nhưng con ơi! Việc làm thể xác,

Mạnh cùng chăng do các con hơn;

Thầy lo, lo ở phần hồn,

Sợ con phải đọa, lấp chôn ngàn đời.

Chớ lo chi xác thời hư hoại,

Bệnh do con, điều trãi nghiệp làm;

Dĩ nhiên con trả chu toàn,

Dĩ nhiên con phải lo làm quẩn quanh.

Con trách Thầy, con thành bất hiếu,

Con trách Thầy, con chịu đọa đày;

Dù rằng lời nói hôm nay,

Mỗi con biết Đạo tương lai được thành.

Vùng Tiền Giang cãi canh lắm lắm,

Thì mới qua chìm đắm nghe con;

Con ơi! Học Đạo cho tròn,

Vì đời đã lắm mõi mòn tiếp luôn.

Con nhìn trong cái nguồn bản Đạo,

Tấc lòng son hoài bảo tròn minh;

Thầy đây đâu thể hiện hình,

Hiện hình ma quỉ vô tình khảo con,

Cũng vô tình khó tròn phận đấy,

Ma Vương nhìn nó thấy lần theo;

Bao nhiêu khảo thí hiểm nghèo,

Làm sao công khó con gieo được nhiều.

Thầy cho hay trời chiều bóng xế,

Tiếng gọi hồn tưởng dễ lắm sao;

Tu thì anh chị nương nhau,

Dìu đàn em nhỏ mới mau kịp thuyền.

Cơ Đạo bế tuy nhiên là bế,

Bế hữu hình cụ thể mà thôi;

Vô vi đâu bế được thời,

Cũng như tất cả mọi người thế gian.

Đời có quyền cấm ngăn việc đó,

Nhưng làm sao để họ cấm ngăn?

Cấm ngăn là chỉ việc làm,

Chớ ngăn chí hướng, khó ngăn đặng à.

Danh con tưởng đâu là duy nhứt?

Chỉ hướng con là bậc tối thừa;

Con ơi! Siêng luyện sớm trưa,

Đường về Cực lạc Thầy đưa con về.

Ráng nghe con lời thề khi trước,

Ráng nghe con từng bước thang cao;

Đi nhanh con phải té nhào,

Nếu con đi chậm làm sao yên lòng.

Từ từ lên chân không là vậy,

Thầy quyết lo thúc đẩy con lên;

Đạo là tuần tự về trên,

Học sao cho thấu, gắng bền nét duyên.

Nay Thầy dạy bí truyền mật pháp,

Ẩn Tàng Thơ hòa hạp lòng thành;

Rãi ban cho vạn nhơn sanh,

Giáo Sư chuyển thế trong ngành Siêu Nhiên.

Được các con định truyền đầy đủ,

Mà giờ đây con giữ nơi lòng;

Đạo Thầy không ngoại, không trong,

Mà do tất cả chơn không hiện bày.

Đạo Thầy vẫn, hoát khai một khối,

Đạo Thầy đang, thúc hối con hành;

Đạo là nguồn bản tánh lành,

Đạo là gốc của tinh anh con à!

Chuông tỉnh giác Thầy ra tiếng gọi,

Trống kêu hồn con hởi đang mê;

Thầy đang hối thúc con về,

Các con không hiểu vì mê biết gì?

Nếu con nghe lời thì con thức,

Thầy mừng con kịp nước xuôi chiều;

Còn lo nằm đó ngủ liều,

Ắt là con trễ trời chiều rồi đây.

Thầy ví dụ lời hay, tiếng ngọc,

Tiếng dịu dàng đùm bọc các con;

Đâu dùng quyền thế cung son,

Để răn, để phạt các con bao giờ.

Tại các con quá khờ lắm đổi,

Con khiến Thầy thúc hối lắm lời;

Đừng buồn Thầy, các con ơi!

Vì thương Thầy mới nhiều lời trách phân.

Nếu các con tâm thần định tĩnh,

Sẽ thấy ngay sắc lệnh của Thầy;

Hiện về ở chỗ đài mây,

Ở cung Thiên Thượng, cung này Khiếu quang.

Cặp thần nhãn Thầy làm cho trẻ,

Con nhìn kia Thầy vẽ sơ đồ;

Chừng nào Nhựt Nguyệt trương phô,

Ngũ Hành gom tựu hư vô mới thành.

Thầy chuyển Đồng Tử hành khắp chỗ,

Dẫu rằng trong thời ngộ loạn ly;

Quỉ ma xảo kế khinh khi,

Tà tinh đâu thể qua thì luyện công.

Nhưng ẩn nhẩn cho lòng thanh tịnh,

Nếu tranh phuông khó định chơn thần;

Biết rằng kia lũ Ma vương,

Con ơi! Cũng của Thầy đương xuống trần.

Việc thay đổi Thiên ân định đặt,

Luật công bằng Thầy sắp sẵn rồi;

Nguyên Sinh, Nho Giáo hẵn hoi,

Trên là Thượng Đế Cao Đài cung son.

Đài Bát Quái các con có biết,

Ở châu thân luyện tiếp cho thanh;

Là đường xương sống chỉ rành,

Có ba mươi sáu lớp thành con lên.

Lớp Cung Thượng là trên từng chót,

Còn Ma Vương đánh lọt chỗ thông;

Đó là Chiến Sĩ, Âm Nhơn,

Các con phải biết trong thân là gì?

Đó là cái cung tì bao tử,

Nó chứa toàn các thứ bợn nhơ;

Đợi con lo hết ngày giờ,

Miếng ăn giấc ngủ còn chờ nữa sao.

Lập Cô Hồn Miếu mau đi trẻ,

Phong Thần Đài con sẽ lo xong;

Để cho Chiến Sĩ Trận Vong,

Trận Vong là ở trong lòng của con.

Con phải biết vuông tròn sự ấy,

Đừng tự mình làm lấy riêng mình;

Đó là con chỉ vô tình,

Làm Thầy không được vui nhìn các con.

Dù sao cũng vuông tròn giao hảo,

Nguồn lý chơn Đạo giáo của Thầy;

Cái cơ Hòa Hảo sau này,

Các con phải biết chuyển xoay một thời.

Một thời thôi vị ngôi trở lại,

Trở lại nơi Đài ấy Siêu Nhiên;

Các con phải biết điểm truyền,

Các con phải rõ cơ huyền điểm danh.

Khuyên con đừng biến xanh ra đỏ,

Khuyên con đừng nhìn ngó sắc đen;

Làm sao Nhựt, Nguyệt khêu đèn

Huệ quang khó thể bóng chen sóng thần.

Tu cho lắm Nguyên Nhân không rõ,

Thì Hóa Nhân đày đọa luân hồi;

Quẩn quanh kiếp đọa tròn xoay,

Chừng nào con được về Thầy con ơi!

Không lẽ Thầy thỉnh mời, bồng ẩm,

Không lẽ Thầy xách chấm xe đài;

Rước con mới chịu về ngay,

Từ lời dịu ngọt con rày hiểu chăng?

Đạo của Thầy gắng phăng thì rõ,

Cửa thiền môn mở ngỏ sáng choang;

Sao không kịp bước vào hàng,

Ngục tù tăm tối lại mang đi vào.

Khen Khất Sĩ anh hào chí kiệt,

Phận mày râu không tiếc của đời;

Dám lo cho Đạo, cho Trời,

Ngày sau Khất Sĩ ngự Đài Ngyên Sinh.

Thứ tự hàng Huyền Linh ứng hóa,

Điển Thông Thiên chiếu cả trời Nam;

Một giờ cũng đủ phi phàm,

Các con sẽ thấy áo vàng rực soi.

Dứt cho hết chuyện đời quy pháp,

Đó là đường quy nạp Thượng Nguơn;

Ngày nay các trẻ nghe đờn,

Tình Thầy nay đã ra ơn dạy truyền.

Trước Lâm Điện cao nhiên ghi nhớ!

Lập kỳ công, con chớ trễ tràng;

Giờ đây cố gắng chung làm,

Tân Dân tiếp sức, Minh Đàn tiếp tay.

Đây điểm chuyển trong ngoài tiến dẫn,

Thuận Thiên Đài được ẩn vào đây;

Bởi vì cơ của Mẹ Thầy,

Làm nhanh Kiểu Mẫu kịp ngày con ơi!

Hàng trí thức có thời đầy đủ,

Thầy Mẹ ban quy tựu khắp cùng;

Thiên Tinh, Bửu Liên đồng chung,

Cũng lo cơ Đạo trung dung một Thầy,

Chữ Huỳnh Đạo hoằng khai là bởi,

Bởi tượng hình, khiếu ấy thần quang;

Hòa sao xanh đỏ ra vàng,

Đó là Huỳnh Đạo Thiên Ban chớ gì.

Trách chi con việc thì nầy, nọ,

Phận đàn anh chịu khó hơn đi;

Làm cho đúng với nhiệm kỳ,

Tấc lòng con được huyền vi đoạt thành.

Thương con trẻ Minh Sanh cầu nguyện,

Tấm lòng này vận chuyển hôm nay;

Mau đem bạch thủy ra đây,

Thầy cho huyền diệu hiểu ngay việc làm.

Tại đời con đeo mang chấp chưởng,

Nên cái thời liệu lượng chưa xong;

Vượt qua cơn khảo nhẹ lòng,

Nhờ Thầy bố điển tròn xong việc này.

Con đừng nặng gia tài tiền bạc,

Mà nghĩ rằng kiếp thác rồi sao?

Thương con dầu dãi tốn hao,

Hãy chung huynh đệ thương nhau vì Thầy.

Phải biết rằng lòng đây do đó,

Nhưng đời con đã có đầy vơi;

Chẳng qua nghiệp lực con ơi!

Vòng quanh rồi cũng được Trời gia ân.

Nơi đây có Chơn Đồng, Thiên Sứ,

Tất cả đều gom tựu thật nhiều;

Từng hàng trẻ nhỏ mến yêu,

Rồi đây sẽ được vạn điều trao ban.

Huyền diệu lắm rỡ ràng trong trắng,

Bạch thủy đâu lẳng lặng y nguyên;

Nghĩa là tâm phải im lìm,

Sóng kia có dợn do thêm gió trần.

Tâm phải lặng, trắng ngần như thế,

Là con hiền ngự để chơn như;

Thuốc tiên con uống từ từ,

Huyền vi sẽ được chơn như chỉ bày.

Thành tâm nguyện Mẹ-Thầy cảm hóa,

Con nhìn lên cao cả lắm thay;

Con ơi! diệu viễn trùng mây,

Làm sao thấy rõ Điện Thầy cung son.

Muốn về được chìu lòn khảo đảo,

Phải ra công đào tạo chiếc thang;

Thang kia là Pháp, là Thoàn,

Thang kia là bởi do làm nhẫn kiên.

Có nhiều con bạc tiền chồng chất,

Rồi ngại rằng còn mất nữa đây;

Cho rằng chậm bước giờ này,

Tuổi già tu cũng kịp rày đó thôi.

Sao không ghỉ trong thời đang hưởng,

Việc tử sanh liệu lượng ra sao?

Uổng thay thời buổi phong trào,

Đau lòng Thầy Mẹ, con sao chưa về?

Nhớ không con lời thề khi trước,

Nhớ không con làm được gì rồi;

Tu đâu có phải tranh ngôi,

Ngồi đây con tính từng hồi niên đi.

Thương cho phái Nữ Nhi nhiều lắm,

Vì các con chìm đắm tội sâu;

Nam Nhi chí để công hầu,

Chỉ truyền quyền quý quay đầu về ngay.

Tỉnh đi con! Trần ai ảo mộng,

Tỉnh đi con! Cuồng vọng si mê;

Trong mê con chẳng biết về,

Trong mê con lại giấc mê mới kỳ,

Ngủ trong mê con thi say ngủ,

Ngủ trong mê rồi ngủ trong mê;

Trăm năm ngàn kiếp khó về,

Làm sao giữ được lời thề con ơi!

Con tin rằng sự đời thay đổi,

Phải làm sao tiến tới đặng đây;

Thiên công nhứt nhứt do Thầy,

Tuần hườn vận dụng xoay ngày bước qua.

Con số Tám Thầy ra nhiều lắm,

Hễ giáp vòng chìm đắm đổi thay;

Giờ đây số Chín của Thầy,

Là ngày quy pháp đủ đầy các con.

Con số Chín chìu lòn cơ bản,

Số Chín là định hạn tuần hườn;

Giáp vòng chẳng có chi hơn,

Con ơi phải biết tuần hườn là sao?

Tuần hườn ấy khá nào tỏ rõ,

Một phần do con có Âm-Dương;

Phần do ở tại châu thân,

Hấp hô chuyển vận tuần hườn đổi thay.

Đem hơi thở nuôi rày cơ thể,

Cạnh tranh bom đạn quỉ gây ra;

Khí âm Siêu Việt chan hòa,

Tự con hơi thở nuôi mà lấy con.

Không biết tận dụng tròn điều ấy,

Thì làm sao được thấy dự trường;

Con ơi! Thức sớm mờ sương,

Để lo tiếp tục trên đường vô vi,

Trước phong thần điều quy sắp sẵn,

Đại phong thần ghi bảng giờ đây;

Tiên Thiên Phật Thánh chuyển xoay,

Hậu Thiên tất cả trong ngoài vạn linh.

Dù Ma Vương có nghìn Nguyên Tử,

Khuyên các con nhẫn giữ thành Tiên;

Con ơi! Gắng chịu triền miên,

Coi chừng ám khí luôn liền ác hung.

Nó cũng ra đại hùng chuyển pháp,

Thành hay không điểm hạp do con;

Ngại rằng con giữ chẳng tròn,

Không phân Xiển Triệt cũng con của Thầy.

Thần phù ếm Triệt đây tuy khác,

Độ các con từ các Hóa nhân;

Dẫn con thoát khỏi mê trần,

U minh thế sự không còn vòng quanh,

Còn Ngươn Thỉ trọng hành Xiển Giáo,

Vâng lệnh Thầy, Thiên Đạo quy linh;

Hiệp về đi tắt triều đình,

Con ơi! Xiển Triệt đồng nhìn nhứt thôi.

Con đừng phân nọ thời kia khác,

Mà tưởng lòng con ắt là xong;

Kìa con Trí Huệ phải thông,

Tự nhiên lòng hỏi thấy lòng phát ra.

Đó con biết nhìn Cha, nhìn Đạo,

Đó con ơi khảo đảo vượt qua;

Con hiền nhớ chỗ đại gia,

Để quy huynh đệ chung nhà hôm nay.

Dù Ma Vương nó bày ra Đạo,

Đem những lời thuyết giáo chánh minh;

Các con cũng tiếp tục nhìn,

Mà lo đi tới phương trình đừng nao.

Có Thầy tự độ vào mỗi trẻ,

Còn dù cho muôn vẻ Thần Tiên;

Xuống trần mà dạy, mà khuyên,

Những lời bất lý con nguyền không theo.

Hễ chơn lý trồng gieo đeo tưởng,

Đạo do tâm, chiều hướng do tâm;

Luận suy tất cả phương châm,

Thay trời, đổi đất do tâm con làm.

Phật cũng tâm, Tiên phàm đều dụng,

Cái tâm này tiêu chuẩn ra sao?

Tâm là diệu pháp thanh cao,

Trụ đài cứu khổ ngự vào Quan Âm.

Đức Quan Âm âm thầm cứu khổ,

Là cái tâm điều độ án tòa;

Tâm là tòa án phát ra,

Việc chi đều có tâm mà xử phân,

Xử không xong gởi thông Đài Báu,

Có luật Thiên chỉ bảo chớ gì;

Ngại gì con chẳng dám đi,

Chắc rằng con trẻ bị thì âm nhơn,

Nó xúi giục linh đơn hao hết,

Tựu Âm Dương con kết xong rồi;

Cột kèo con cắt làm đôi,

Làm than con nấu thuốc sôi chớ gì.

Đừng tấn Hỏa nhiều thì Thủy tán,

Phải đồng cân, phải ráng thành tâm;

Nhứt là điển lực Âm-Dương,

Mà Thầy đã chỉ phô trương đành rành.

Đạo là gốc nhân sanh tất cả,

Đạo là đường quày quả về ngôi;

Muốn nhìn thấy Đạo khó ôi!

Nhìn trong cái chỗ tuyệt vời không không.

Tâm của nó ở trong linh tử,

Ở Trung Hòa Tử giữa khí trong;

Ở trong thêm nữa là nhân,

Ở trong thêm nữa khó phân thêm gì?

Đó là Đạo, vô vi là Đạo,

Đó là nguồn hoài bảo Thiêng Liêng;

Đạo là nguồn gốc đầu tiên,

Đạo là cội rễ con hiền hiểu chăng?

Các Thanh Xuân, Thanh Đồng Thầy dạy,

Thầy dạy con tường trải việc này;

Lo mà gánh vác với Thầy,

Đàn anh con sẽ trao tay đảm quyền.

Đêm thanh vắng Thầy khuyên từng đoạn,

Mỗi con hiền ánh sáng quy linh;

Bây giờ con biết Nguyên Sinh,

Là ngày Thầy hội Bửu Đình hôm nay.

Sau này Thầy hoằng khai khắp chốn,

Bảng Siêu Nhiên con vốn hiểu rồi;

Bởi vì tiếp được điển Trời,

Huyền Thiên Siêu điển tuyệt vời Thầy ban.

Đạo siêu nhiên, siêu phàm nhập Thánh,

Huyền linh thông thọ lãnh Tiên Đồng;

Tiên Đồng, Thiên sứ lãnh công,

Tinh Quân vận chuyển Đạo trong khắp cùng.

Các Tinh Quân của chung khắp nước,

Điểm lệnh truyền ngọn đuốc rạng làu;

Cũng vâng lệnh của Thầy trao,

Tam niên khai hội, nhớ mau từ rày.

Hội Siêu Nhiên hôm nay nên nhớ,

Chẳng phải do nơi ở riêng lo;

Mà do chung kết một pho,

Các Tôn giáo Đạo chung lo với Thầy.

Một Giáo Chủ hoằng khai một Đạo,

Cũng do Thầy hoài bảo chiết thân;

Gom về tất cả thành phần,

Con ơi! Phật, Thánh, Tiên, Thần đồng quy.

Rõ huyền diệu nói thì không dứt,

Điển linh thiêng từng bước dẫn đường;

Chiếu ra muôn vạn điển trường,

Dù cho Thầy có muôn phương điển mầu?

Không thể trút hết bầu linh điển,

Ngại rằng con khó chuyển được thân;

Để rồi trụ định an thần,

Mà nghe Thầy giảng vạn ân tiếp hoài.

Kìa Đại Quỉ tranh tài, tranh thế,

Lập quyền quy hạn chế chùa chiền;

Phật Tiên còn chẳng hiển nhiên,

Chìu lòn ẩn tránh đó quyền do ai.

Con ơi! Cũng do Thầy sắp sẵn,

Đừng trách Đời mà hẵn xem Đời;

Xem Đời xem rõ được Trời,

Trách Đời chẳng biết xem Đời nghe con!

Thôi từ giã mõi mòn chờ đợi,

Thầy muốn ngồi mãi gởi dòng châu;

Càng nhìn con muốn ngồi lâu,

Ngày này qua chí, tháng cầu năm sang.

Ráng nghe con! Canh tàn, tàn lắm,

Cái niên này là trắng niên này;

Khó mà an giấc cơn say,

Siêu Nhiên Đạo chuyển vạn loài phải quy.

Tân Chiếu Minh nhiều khi thắc mắc,

Không biết là sắp đặt của Thầy;

Đầu tiên là Chiếu Minh Khai,

Cuối cùng Tân Chiếu Minh Đài con ơi!

Có trước sau hẵn hòi Thiên ý,

Kìa Tây Ninh Thầy chỉ rõ nhìn;

Đảm đang phần thế quy linh,

Luật hành Pháp Đạo cái nhìn rõ thôi.

Còn vô vi của Trời điều dụng,

Từ Tiên Thiên tiêu chuẩn sắp rành;

Thiền Lâm Phật Giáo tinh anh,

Tăng môn Khất Sĩ thừa hành đảm đang.

Nhứt là con trong hàng ngoại giáo,

Cùng nhờ Minh Chơn Đạo của Thầy;

Cũng là vận chuyển thời lai,

Dịch kinh yếu lý rõ bày Đồ Thơ.

Hà Đồ chuyển từng giờ vận chuyển,

Sắc thị không ứng hiện quy linh;

Phật Tiên từng hội triều đình,

Cơ Thiên ứng hóa quy linh mới thành.

Đạo là một, tinh anh là một,

Do các con trụ cột giữ gìn;

Các con lãnh tụ anh minh,

Về đây Thầy chứng tất tình mỗi nơi.

Liên Hoa Cửu Cung thời chấp chưởng,

Ở nơi đây chuyển hướng Thầy ban;

Bền tâm chung giữ hiệp đoàn,

Hồng ân Từ huệ rải ban từng giờ.

Vậy Thầy chuyển bài thơ đôi phút,

Cho các con gấp rút mà làm;

Càng làm con sẽ càng ham,

Càng danh càng lợi con càng lạc sai.

Giã ân con in bài thuyết lý,

Có điều gì con nghĩ nơi tâm;

Thì con phải gắng suy tầm,

Đem tòa án của lương tâm đủ rồi.

Tòa án lương tâm thời có Phật,

Phật Quan Âm tươm tất xử phân;

Vậy con hiểu rõ thành phần,

Sĩ Đài thập nhị đồng phân tựu hình.

Cộng với Sĩ Tài in thập nhị,

Đủ rồi con kết chỉ liên dây;

Ngũ hành con hiệp về đây,

Đó là vận chuyển tương lai Đạo truyền.

Con nhớ chăng, Huyền nhiên chi khí,

Con nhớ chăng, yếu lý Tam Đài;

Nhớ chăng từ thuở minh khai,

Đạo trường ứng hóa không ngoài nghe con?       

Vậy con hãy vuông tròn vững bước,

Trí Bảo con xuôi ngược chẳng màng;

Con thuyền chung giữ cơ quan,

Là lòng con đã vững vàng hôm nay.

Rồi đây sẽ ra tay chèo chống,

Bởi con từ Tiên Động giao nguyên;

Con là người của Phật Tiên,

Trong hàng Thiên Sứ lãnh quyền xuống đây.

Rồi thử thách nọ này con hiểu,

Hiểu ra rồi huyền diệu con tin;

Tin là nhìn được cái nhìn,

Chớ đâu có phải vô tình chi đâu.

Tâm của con ngọc châu quý báu,

Tâm giống như trăng hạo gương soi;

Dòng sông xuôi chảy con ơi!

Còn sông chảy ngược khó thời nhìn trăng.

Đạo con phải tầm phăng ra Đạo,

Nay Thầy khuyên dạy bảo đành rành;

Khảo thi Thầy cũng chỉ rành,

Tình huynh nghĩa đệ anh em gắng bền.

Phải chung sức đường lên sẽ rõ,

Tiếng lòng con sẵn có soi chiều;

Bao giờ Thầy cũng réo kêu,

Từng đàn con dại dắt dìu hôm nay.

Thầy hẹn con cái ngày hợp mặt,

Các con hiền định đặt giờ đây;

Nhị thập bát nhựt tới ngày,

Cơ quan bộ phận như vầy chuyển lên.

Con được đến nghe trên kim điện,

Đức Diêu Trì sẽ chuyển điển quang;

Dạy con tất cả nữ nam,

Là con của Mẹ được ban xuống trần.

Nhất là phái Nữ cần có mặt,

Vì tình thương dẫn dắt con hiền;

Tới nơi chờ đợi nhủ khuyên,

Đừng cho Từ Mẫu u phiền con ơi!

Thầy cũng đã hết lời dạy bảo,

Gắng đi con cơ Đạo đã ban;

Rồi đây Tiền, Hậu, Trung Giang,

Cũng cơ quy nhứt đang làm Nguyên Sinh.

Cũng có con tâm tình gạn hỏi,

Nguyên Sinh là tiếng gọi hữu hình;

Làm sao độ được chơn linh,

Tuy giờ mãn điển cạn tình dạy phân.

Nguyên là chỗ siêu phàm nhập Thánh,

Phải đâu là bản tánh thế thời;

Nguyên là cái chỗ tuyệt vời,

Nguyên là âm chất trên đời nữa con.

Mà Sinh kia mới còn tồn tại,

Mà Sinh kia lưu mãi ngàn sau;

Sinh kia sự sống hùng hào,

Sinh kia là chỗ ngự vào Kim Tiên.

Ngâm

Trần hoàn muôn vạn linh căn,

Thượng Thiên Thầy đợi, điển ban, Thầy hồi.

Thăng./…