Thánh giáo Thiên Huyền Tâm
Đại-Giác Kim-Tiên Thiên-Huyền-Tâm
Thiên-Lý Bửu-Tòa, 11g ngày 30-5-1978
Thi rằng:
ThiênÐẠI từ lâu những đợi chờ,
HuyềnGIÁC lưu hành thị đơn thơ,
TâmKIM ngôn luận thùy thiên bảo,
Quyền TIÊN thống lãnh sắc qui tờ,
Giáo điều thuận lẽ Thiên diệu lý,
Tông đường tôn tử ngẫm thời cơ,
Tỉnh mộng quày thoàn mau nối bước,
Ðạo vàng chớ để lạc đường mơ.
Thi bài:
Nhìn trước áng bóng đèn mờ tỏ,
THIÊN-LÝ ÐÀN lộ võ hồng ân,
Ngoài hiên xào xạc cảnh trần,
Hắt hiu gió bạt lâng lâng nỗi niềm.
Nhớ những ngày vãng niên chạnh xót,
NGỌC-ẨN ÐÀN đôi giọt giầm sa,
Nhớ thương tôn tử tại gia,
Thương vì cuộc thế xót xa nỗi niềm.
Ngày tháng lụn mái hiên khuất bóng,
Phút giờ qua nhanh chóng lại rồi,
Bên cầu nhìn bọt nước trôi,
Bao giờ bọt nước khứ hồi lại đây?
Bóng quang-âm tháng ngày như chớp,
Ngẫm cuộc đời tan hợp mà ghê!
Sực nhìn luống những ê chề,
Lang thang với cảnh, lê thê với tình.
Nhìn cảnh cũ chạnh tình thương bấy,
Bóng tùng xiêu, hoa dại xơ rơ,
Bên đàng lương sĩ ngẩn ngơ,
Bìm bìm đan lưới, cội đa sầu tình.
Vì cám cảnh bạch trình Từ-Phụ,
Xin nương cơ cảnh cũ đôi dòng,
Giãi bày cho rõ tồn vong,
Tả Kinh dìu dẫn độ trong tỉnh nhà.
Xin đời Ðạo tham qua ngọc bút,
Rõ đá vàng diệu khúc tường tri,
Thiên kim nan phục mầu vi,
Huyền huyền lộ máy đường đi thoát trần.
Tâm nhứt mộ Lương-Thần sẵn giúp,
Hộ người lành giây phút chẳng rời,
Chơn Kinh VÔ TỰ hiểu rồi,
Thượng-Thừa bước đến lánh đời phong ba.
Ba bực tu khôi hà thần phách,
Phục tinh thần thăng cảnh đài mây,
Biết tu thì kịp thuở này,
Linh thoàn đưa khách trầm tây cuối đời.
THIÊN-HUYỀN-TÂM để lời vàng đá,
Xin chúc mừng cảm hóa đồng tôn,
Xưa còn tạn mặt kim môn,
Ra vào cửa Thánh chiêu ngôn dẫn dìu.
Nay vắng bặt hiu hiu khuất bóng,
Cõi Thiên-Ðàng lồng lộng nêu gương,
KIM-TIÊN ÐẠI-GIÁC đường đường,
Sen vàng cửu phẩm để gương cho đời!
Mong người thế rõ lời nhắn nhủ,
Lần bước đi ngôi cũ phản hồi,
Ðạo vàng đừng nỡ buông trôi,
Ðể cho ma dắt, quỉ lôi diêm-đình!
Vì thương mới niệm tình khuyến nhủ,
Nhắc nhở lòng đường cũ lưu thông,
Ðừng lòng lấp ngỏ buông chông,
Ðể cho cỏ úa, rêu phong lấp đường.
Nhắc lòng người luôn luôn un đúc,
Vững tinh thần đừng phút lãng xao,
Tu tâm dầu đến thuở nào,
Còn vương hơi thở thao thao mới tròn.
Giữ tấc lòng đừng mòn chớ nản,
Ngày thành công mới hãn là hay,
Tu đừng nóng sốt nay mai,
Rồi ngày bất cập tương lai dỡ dàng.
Hành chánh pháp Thiên-Ðàng mở lối,
Khiếu Nê-Huờn rạng chói điển mầu,
Cung đình thượng mãn thiên âu,
Xuất thần phơi phới vân du cõi ngoài.
Rảnh năm mối không ngoài hệ lụy,
Không âu sầu khốc hỷ cuộc đời,
Không còn ràng buộc lưng vơi,
Bốn thời nhiệm nhặt thảnh thơi tâm hồn.
Bước chưa tới cũng lần tìm hiểu,
Phép tu hành tiêu biểu vui say,
Tiên-Thiên Xiển-Giáo vô-vi,
Ngũ-Hành vận chuyển vần xây đơn-điền.
Quây bánh pháp cửu niên diện bích,
Vận triều nguơn thuận nghịch hiểu rành,
Huỳnh-đình thục đọc chơn kinh,
Thiên-Ðài trổi gót khinh khinh vóc vàng!
Bước lên đường đừng màng khó nhọc,
Quãng đường dài thang dốc vững lòng,
Gác yên giục gió truy phong,
Thẳng đường quang lộ mới mong tới triều.
Luyện khí thì riu riu khí huyệt,
Giáp tam điền thượng khuyết Nê-Huờn,
Vận hành khử trược huờn đơn,
Qui đền Tam-Bửu Chơn-Nhơn đắc thành.
Hỡi hỡi ai đường lành tiến bước,
Ðừng vì cơn gió lướt rũ là,
Vì đời khó nhọc bôn ba,
Quên đường chánh đạo phong ba đắm chìm.
Cuộc mãn cuộc yêm yêm một giấc,
Duyên mãn duyên đỉnh chất lai huờn,
Kiếp tằm mượn kén ẩn thân,
Chờ ngày trả kiếp nợ nần lá dâu.
Tiếc chẳng tiếc công phu nhiều thuở,
Dạ nỡ đành lỡ dở công trình,
Phong trần dạn mặt sử kinh,
Ngân vàng trong cát tinh anh sáng lòa.
Trải cơn mưa cát nhòa lố bóng,
Vàng dầu hư chẳng hỏng phai màu,
Thân ta dầu có gian lao,
Tinh thần sáng tỏ làu làu tợ gương.
Ðường chánh giáo là đường siêu thoát,
Cởi lốt phàm hoạt bát tinh thần,
Ngao du sớm Sở, chiều Tần,
Chinh chinh cánh hạc, lâng lâng cõi ngoài!
Thú nhàn lạc Thiên-Thai cảnh báu,
Biết được là mới tháo khỏi lồng,
Hữu-hình là cõi giái-trung,
Là đường phức tạp anh hùng lụy thân.
Vay rồi trả đòn cân Tạo-Hóa,
Trả rồi vay bất khả thoát ly,
Sóng trần nhấp dạ thuyền cây,
Xổng buông tay lái thuyền quay đắm chìm.
Thương hỡi thương cung thiềm rọi bóng,
Ngoài mái tây diên-hống tách rời,
Ðạo mầu lững thững càng vơi,
Tiếc chi chẳng tiếc vị ngôi lỡ làng!
Tuy nay Lão tách ngàn mây nước,
Thường vãng lai sau trước độ đời,
Thong dong áng nước, mây trời,
Vân du điểm hóa Ðạo đời bấy nay.
Buồn vời vợi thâu ngày tà bóng,
Ðường tu chơn hư hỏng thiểu đa,
Ðoàn con dưỡng tử Ðạo nhà,
Chia tay biền biệt, lạc Cha, quên Thầy.
Hỡi các con mau quày chơn bước,
Quay mắt nhìn: sau trước có Ba,
Ðệ huynh, tỷ muội, trẻ già,
Phong-vân một hội xem đà tái tê.
Mau gợi cùng đề huề nhịp bước,
Nhắc nhở mà châm chước thỉ chung,
Nhìn giòng nước chảy quanh sông,
Nước tùy khúc, vịnh, lưu thông hải triều.
Kìa rảnh suối riu riu huyệt đá,
Chữ Tu Hành xin khá tường tri,
Giữ tròn nhẫn-nhục, từ-bi,
Son vàng đậm nét, quản gì nắng mưa?
Ðường gai gốc nhặt thưa tùy bước,
Tu trong tâm mới được lâu bền,
Trọn niềm ẩn dật mới nên,
Tu đừng xu hướng bóng chênh Ðạo tàn.
Tu phải biết Ðạo vàng khảm ngọc,
Bước lên thang chí dốc phăng lần,
Dầu cho nắng Sở, mưa Tần,
Bền lòng son sắt tiếng ngân dậm dài.
Vững lập trường Thiên-đài trổi gót,
Nẻo chinh nghiêng vướng lọt bẫy đời,
Vô-vi báu pháp ai ơi!
Một ngày dang dở một đời lầm than!
Thuyền tách dậm dầu ngàn bão tố,
Vững lái lèo trên có CHA-TRỜI,
Dậm dài bền bỉ trọn đời,
Thấp cao chi cũng rõ ngày thành công!
Một bước Tu tham phòng công khó,
Vững niềm tin sẽ có tương lai,
Tham-thiền Ðạo đắc nào sai,
Phật, Tiên xưa cũng do ngày luyện tu.
Ðời dâu bể sang giàu bọt nước,
Có rồi không lại rước khổ buồn,
Mảnh vàng nhòa mắt con buôn,
Nay nằm đầy dẫy, mai buồn trống trơn.
Thân ngà ngọc chuốc hờn vì của,
Sống vì tiền, thác vả tại tiền,
Vì chưng bả lợi, mùi quyền,
Dạt dào một thuở đắm thuyền không hay.
Cả tiếng kêu hỡi ai sực tỉnh,
Kíp quày thoàn chung đỉnh màng chi,
Dầu cho vinh hưởng kiếp nầy,
Ngày trôi, tháng lụn, kíp chầy bao lâu?
Người cần tu lo âu mới kịp,
Nghiệt-Cảnh Ðài thiêm thiếp lại mau,
Thể thân huyết nhục làu làu,
Trải cơn gió lốc cội đào lại xiêu.
Lo tu luyện bóng chiều đã gác,
Ðời Hạ-Nguơn thiện ác đáo đầu,
Ðời tàn hạnh phúc không lâu,
Tu hành cho kịp kẻo âu muộn màng.
Tầm Chánh-Ðạo con đàng phước lộ,
Ẩn đơn-phòng tầm chỗ cao siêu,
Khí hồi khí huyệt riu riu,
Ðơn điền hỏa hậu hắt hiu ấm nồng.
Bài khí trược, thanh phòng đơn kết,
Vận triều-nguơn diệt hết tử sanh,
Nê-Hườn mở cửa Thiên-Ðình,
Âm cung cửa hậu bặt tình khép luôn.
Tùng Nhị-Thiên sắp khuôn từ Một (1),
Ðến Hai (2), Ba (3), sang Bốn (4) đủ thần,
Bước lên Năm (5), Sáu (6) huờn đơn,
Ðặng bình ngôi Thánh chẳng cần phải lâu.
Mức Thượng-Thừa phải âu tầm tới,
Niệm Huỳnh-Ðình phơi phới Thượng-Cung,
Trúc-Cơ Bá-Nhựt tương phùng,
Hống-Diên giao cấu, Thiên-Cung dựa kề.
Ba hườn thuốc giác mê ý tục,
Tỉnh giấc nồng dịu khúc Nghê-Thường,
Trương dương mẫn đạt Thiên-Ðường,
Lên ngôi chí bảo đường đường Phật-gia.
Chứng Ðại-Giác chói lòa muôn ánh,
Lằn kim-quang xuất đảnh hư không,
Tứ thời tu luyện thung dung,
Nê-Hườn thần xuất Thiên-Cung cõi ngoài.
Tu mới rõ Thiên-Ðài, hỏa-ngục,
Mới hiểu đường hạnh phúc Thần Tiên,
Sóng trần khó dạt linh thuyền,
Sông ngân nước biếc phỉ nguyền vui say.
Dứt dây oan ngày ngày thơ thới,
Diệt lục-trần phấn khởi tâm linh,
Thất-Tình khép cửa giữ gìn,
Cũng bằng nhốt đứa phạm hình phép công.
Dẹp tam tâm để lòng thanh tịnh,
Trảm sáu tên phản nịnh được rồi,
Tâm thần khôi phục huờn ngôi,
Ðừng tha lũ giặc lôi thôi kéo trì.
Trảm lục tướng quá thì ngũ ải,
Chí liệt hùng quản ngại chi mình,
Công thành lố dạng bình minh,
Một giờ siêu luyện khinh khinh xuất thần.
Từ số Một (1) lọc lần thanh khí,
Số Hai (2) rày hỏa thị vận hành,
Ba (3) là thần định nghiêm minh,
Bốn (4) đường lục-tự tam đình luyện thâu.
Năm (5) ấy là một bầu Tam-Bửu,
Tinh, Khí, Thần qui tựu tam gia,
Sáu (6) là đơn dược khuy hà,
Kết thành anh trạch trầm kha tách rời.
Từ đấy mới luân hồi tránh khỏi,
Nhìn bực thang vọi vọi còn cao,
Huỳnh-Ðình hãy tụng mới mầu,
Lên ngôi chí bảo nhịp cầu trổi lên.
Sánh như chiếc hoa sen thơm quí,
Từ bùn nhơ trắc dĩ ngoi lên,
Sen vàng nở nhụy ngoài hiên,
Ðâu còn vướng vết hôi tanh mùi bùn.
Tu lừa lọc lưu thông vận chuyển,
Bảy thể phàm tiêu khiển lần lần,
Ðơn huờn thể hóa Kim-Thân,
Thuốc Tiên uống đặng tinh thần xuênh xang.
Làm sao biết con đàng cao quí?
Làm sao cho ngư thủy tương phùng?
Phép mầu hoằng hóa trung dung,
Bước đường quang lộ anh hùng gác yên.
Trổi khúc đàn Tiên-Thiên một bản,
Chọn nhịp nhàng cho hãn tường tri,
Sắc cầm khúc diệp hồi qui,
Ngôi vàng trở gót màng gì thế nhân.
Trang Quân-Tử nghiệm lần yếm thắm,
Bực sĩ tài ngẫm ngẫm mới hay,
Kiếp tu là kiếp dạn dày,
Ðền xong kiếp nợ gặp ngày thảnh thơi.
Trần là khổ, tình đời nông cạn,
Rẻ bước đường đi thẳng mới hay,
Ðường Tiên khó tẻ hỡi ai!
Ðường trần mê mệt gót hài lấn chen!
Tình với Tiền: thói quen lẩn quẩn,
Vinh với Sang: gây hấn triền miên,
Làm gì bước tới thang Tiên,
Dập vùi một kiếp triền miên luân hồi.
Dứt hệ lụy hỡi người cương quyết,
Giải mê si bí quyết lo tầm,
Ðạo là một bực tri âm,
Tầm tu một thuở ngàn thu hưởng nhàn.
Người hữu chí bên đàng suy ngẫm,
Kẻ thiện duyên sưởi ấm giấc nồng,
Tiền căn để dạ hoài mong,
Tầm đường cho kịp chờ trông muộn màng.
Cuộc dâu bể trên đàng khó biết,
Tháng ngày qua gẫm tiếc chẳng còn,
Tiếc gì chút phận cỏn con,
Lập đời tu niệm danh còn vạn niên.
Ðời mạt hậu triền miên khổ ải,
Thiết chi đời mà phải lụy đời,
Tu càng sớm được càng hay,
Bước đường càng trễ càng ngày khổ hơn.
Danh với Lợi: nhiều cơn chìm nổi,
Bát mật đầy ruồi hủi lụy chung,
Người đời vì miếng đỉnh chung,
Xương chồng thành núi, máu hồng tràn lan.
Xét cho cạn đừng màng sự thế,
Lập cuộc đời Thánh-thể luyện tu,
Lánh vòng trần tục thâm u,
Ngọn đèn trí huệ thiên thu sáng lòa.
Hiệp chung đồng lo mà đường Ðạo,
Mến thương cùng thuận thảo giúp nhau,
Ðừng cho rẽ bước lạc cầu,
Cùng nhau tay vịn, chân trèo mới nên.
Chốn Thiên-Cung Mẹ hiền mong đợi,
Ðoàn con thơ còn hỡi đắm trần,
Ðường Tu mau khéo tảo tần,
Bước đời, bước Ðạo so chân cho bằng.
Ðời cõi tạm nợ nần lo trả,
Ðạo lo mà chứng quả vạn niên,
Cần Tu để thoát não phiền,
Người không đạo đức như thuyền bỏ trôi.
Nhìn cho tận hỡi ôi thương xót,
Thoảng vào tai rỉ rót giọng buồn,
Phập phồng luống những thê lương,
Khen đời khéo vẽ cảnh buồn thiu thiu.
Hè vặt vặt bóng chiều thê thảm,
Thu ẩn màu ảm đạm sầu thương,
Ðông tàn giá lạnh màn sương,
Xuân nồng rực rực chán chường bấy nay.
Gà trỗi giọng hây hây tỉnh giấc,
Bồng bế nhau nẻo tắt đường quanh,
Biết đâu lá rụng ẩn mình,
Chút thân bé bỏng khó gìn lấy thân.
Dày dạn bấy đường trần mấy mặt,
Xót xa lòng quặn thắt mấy gan,
Chờ cho Chó sủa bên đàng,
Heo nhà nay mới nhặt khoan tầm về.
Nhà mình nay phu thê hiệp mặt,
Cơm no đầy gấm vóc lại ham,
Ðói lòng rằng khổ mà than,
No cơm lại ngán chẳng màng việc Tu.
Hỡi người trần phù du vật-chất,
Nở lại tàn phưởng phất lắm ru,
No lòng hãy gắng công-phu,
Ðói toan lăn lóc đường Tu xin tròn.
Ðời ai cũng có con, có vợ,
Ai cũng là nặng nợ cùng đời,
Cũng là dày dạn mấy nơi,
Cũng lăn, cũng lóc cùng đời chớ sao!
Muốn lập Ðạo phải giàu công khó,
Chữ "Tu Hành" gắn bó giải vây,
Tứ tường bốn vách cũng dày,
Oan gia cũng nặng, dạ dày cũng to.
Quảy gánh Ðạo đắn đo cho kỷ,
Cân gánh đời biên bỉ nan phân,
Xử tròn trung, hiếu, nghĩa, nhân,
Cang-thường vẹn đạo tu thân khó gì.
Nhân hữu thiện nguyện thì kim cổ,
Thiên tất tùng chi rõ lời nầy,
Muốn giàu thì gẫm khó thay,
Muốn tầm Chánh-Ðạo có Thầy hộ cho.
Muốn làm vua phải vùa xương máu,
Muốn làm giàu phải tháo mồ hôi,
Mà không biết đặng hay trôi,
Muốn về ngôi cũ có Trời giúp yên.
Lên bờ giác có thuyền đưa đón,
Lội biển mê sức mỏn lại chìm,
Nhìn lên trăng khuyết lưỡi liềm,
Nghiêng nghiêng bóng xế cung thiềm trầm tây.
Ðêm hiu hắt canh chầy quạnh quẻ,
Cánh Xuân hồng đã hé miệng cười,
Chào Xuân đón rước thảnh thơi,
Mừng Xuân một bản cho đời say mê.
Cọp ăn no chán chê rồi chết,
Lũ Chó nhà xúm xít chia nhau,
Chó ăn thịt cọp quá mau,
Hỡi ai xem thấy lòng nào chỉnh ghê!
Ðếm từ Dê lần về tới Chó,
Cắn xé nhau đâu có nhượng nhau,
Nồi da xáo thịt chiên xào,
Ăn no lại chết, tại sao không chừa?
Ai có biết chuyện xưa ngồi ngẫm,
Lão nay già lẩm cẩm biết chi,
Ngồi dai mỏi mệt đó ai,
Lão nay trở gót Thiên-Ðài nghỉ ngơi.
Ðúng tam nhựt Lão thời nương bút,
Giải cho rành các mục tối cần,
Giải thêm chữ ÐẠO vài phần,
Cho rành chân lý các phần Ðạo Thiên.
Giải cho thông hậu tiền lý Ðạo,
Thiên-Bàn thông thạo tường tri,
Tại sao Thiên-Nhãn gọi Thầy,
Tại sao Thiên-Nhãn gọi rày Ðạo Thiên.
Ngâm:
Nương mây tách bước dậm dời,
Chinh chinh cánh hạc lưng trời phi thăng.
Thăng...