HÃY SỐNG CHO TA
HÃY SỐNG CHO TA
Thiên Nhiên Thường
Nói đến sự sống hằng ngày, thì ai cũng là người biết sống cho Ta, nhưng chúng ta cần phải có một sự chánh trí để khái niệm và xác nhận lại cái Ta là gì như sau:
Trước tiên chúng ta xác nhận cái xác thân này là của Cha Mẹ trần gian ban tạo cho ta, nó thuộc giả tạm vô thường trong kiếp sống trăm năm rồi trả về cho tứ đại. Còn có cái TA bất diệt chính là CHƠN LINH, thông thường chúng ta gọi là linh hồn, là sự sống bất diệt, nó có nguồn gốc từ vô thỉ, vô chung trong vũ trụ, do Thầy Mẹ Thiêng Liêng tối thượng ban tạo mà có, còn gọi là Điểm TIỂU LINH QUANG. Tiểu Linh Quang ấy, cái tên nghe rất cao đẹp, so với cái tên gọi là Vía và Phách, và Xác Thân Tứ Đại nó có tính chất thô dụng quá. Sự sống Tiểu Linh Quang chính thật là TA, nó có đầy đủ những đức tính Cao Thượng, Quang Minh, Đức Độ, Nhân Từ, Bác Ái, rộng Lượng, vị Tha v.v., Nhưng nó luôn luôn bị những đứa Chúng Sanh Tánh, cám dỗ, lừa gạt, phải làm theo, nên lúc nào chúng ta cũng sống cho chúng sanh tánh chứ không biết sống cho chính TA. Sống theo chúng sanh tánh chính là hằng ngày chúng ta có tánh ghen ghét, ganh tị, nhỏ mọn, tự cao, khoe mình, khi người, cố chấp, độc tài, lúc nào cũng muốn hơn người, lừa gạt, dối trá, sân nộ v.v., nhiều lắm và nhiều tánh chúng sanh lắm. Những nhược tánh chúng sanh đó, nó đồng hóa ta lúc nào không hay biết, nó xưng hô, thể hiện chính là Ta, nó dẫn dắt cho chúng ta sống trong than phận nhỏ bé, thấp kém, dạy dột, tối tăm, rất dễ xảy ra sự bất hòa, bất đồng, mất lòng người khác, rồi Tánh Chúng Sanh nó dạy chúng Ta biết bào chửa ngụy biện cho mình, bằng những cách nói như: KỆ NÓ CHỨ, NÓ LÀM GÌ ĐƯỢC TAO, và đắc chí là mình đã chơi khôn, chơi hơn được người khác, chửi lộn không thua người khác v.v. Những sự tình như vậy, chúng ta hãy dùng chánh trí để nhận xét lại, nó chẳng có cao đẹp chổ nào, chẳng lợi ích gì, chỉ gây phiền não, khổ đau, làm cho con người của mình sống trong sự thấp kém, nhỏ hẹp, thô thiển, chung quanh xa lánh mình v.v. Đó là chúng ta bị chúng Sanh Tánh, còn gọi là phàm ngã nó lừa gạt, cám dỗ, đồng hóa chúng ta đi theo chúng nó trong tội lỗi của biển khổ trầm luân, mà không về được với cội nguồn Thiêng Liêng, Quang Minh, Cao Thượng, nguy nga tráng lệ của Thầy Mẹ.
Trong Phật Giáo có câu dạy rằng: “kẽ thù lớn nhứt của đời mình, chính là mình”, là chổ đó. Mình đã tin là mình khôn, nhưng sống theo cái phàm ngã, chúng sanh tánh là mình, để rồi mình bị sai lầm.
Sống cho chính TA, là sự sống có Đạo Đức, Tình Người, Nhân Từ, hỷ xả, đoàn kết, hòa đồng, biết tôn trọng lẫn nhau, biết làm ra và bão vệ sự an lạc và hạnh phúc cho nhau, để tạo nên một thành quả cao đẹp ở hiện tại và Phước Báo trang nghiêm cho hậu kiếp ở ngày về với Thầy Mẹ. Bởi Bản chất của Tiểu Linh Quang là bản chất Thánh Thiện, Cao Đẹp, Nhân Hòa, Rộng Lượng, Chân Thật v.v., càng gieo ra, càng gặt lại những kết quả cao đẹp, luôn được mọi người thương yêu và tôn trọng.
Chúng ta mang thân chúng sanh, sống trong thế giới chúng sanh, chúng ta ít nhiều phải có tạp nhiễm những tánh chúng sanh trong Ta, chúng ta đã một thời sống đắc ý, tâng trọng, và bão vệ cái tánh chúng sanh của mình, đã tạo nhiều nghiệp chướng, phiền não phủ chồng lên cho Tiểu Linh Quang càng them nặng nề, mờ ám. Nay chúng ta có duyên lành được sống tiếp xúc với môi trường đạo đức, những lời dạy châu ngọc của Phật Thánh Tiên, chúng ta hãy thành tâm, dùng chơn trí để nhận xét và lắng lọc lại mình, để vượt lên những tánh chất nhỏ hẹp, thấp kém của chúng sanh trong ta, để thật sự biết sống cho chính Ta, và đem công sức nhỏ bé của mình chung tay phụng sự cho Đạo Thầy đến ngày Thánh Đức. Nếu không khéo thì chúng Ta rất dễ nghe, và sống theo chúng sanh tánh của mình, rồi sẽ bị rớt lại, không theo kịp cơ Thánh Đức của Thầy Mẹ. Kiếp này là chuyến chót, không còn cơ hội để chuyển kiếp tu học nữa.
Quyên Ngọc Kinh Sấm pháp có đoạn:
- Rồi một kiếp con còn chi nữa,
- Còn luân hồi, còn rửa tội tình,
- Tuyệt luân con mới đinh ninh,
- Đành mang lớp Quỉ đợi nghĩn niên sau.
-
Lời Thượng Đế giảng ở bài số 33, trong quyển TĐGCL có đoạn như sau:
“Để vào kỉ nguyên Thánh Đức, trình độ tối thiểu là cũng phải sạch những tánh ganh tị, nhỏ mọn, đố kỵ, chấp ta, ngã mạn, chia rẽ v.v. Nghĩa là phải có tâm Đại Đồng, biết thực thi tình bác ái huynh đệ, và đồng loại, Không phân biệt Tôn Giáo, màu da, sắc tóc v.v”.
Bài giảng số 23 có đoạn: “Con nào rán tu, phát hùng tâm, phấn đấu trở về với Thượng Đế, thì dù nghiệp nặng, căn thấp, Thượng Đế cũng tận độ và cứu rỗi”.
Tôi có bài thơ này đã cảm tác theo bài viết này, xin kính tặng quý vị nhe.
- Danh vị xềnh xoàng danh vị tạm
- - Được thua mấy bước được thu phù
- - Vinh hoa phú quí vinh hoa mộng
- - Mình tưởng mình khôn, hóa lại ngu.
-
Bài đến đây đã hết, kính chúc toàn thể Quý Vị an lạc, tinh tấn và tiến bộ./.